Ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ kính hắt vào, rơi xuống mặt bàn ăn bằng gỗ thô.
Có hai người đang ngồi ở bàn ăn, một người đang trả lời tin nhắn trên máy tính, còn một người khác đang nhìn ly thủy tinh còn non nửa lượng sữa bò bằng vẻ mặt rối rắm.
"Em uống không vô..." Kỷ Tòng Kiêu khó xử quay đầu lại nhìn về phía Thịnh Hoài, giống như trẻ con bị phụ huynh quản thúc. Được ăn ít đi một chút, tối nay có thể ngủ muộn một chút hay có được ăn một chút đồ ăn vặt không thì đều phải xin phép phụ huynh, sau khi nhận được sự cho phép thì mới dám làm tiếp.
Hết cách rồi, chuyện này không thể trách cậu được. Ở phương diện giữ gìn một cơ thể khỏe mạnh cho cậu, Thịnh Hoài quản thúc cậu thật sự nghiêm ngặt y chang như đang trông nom trẻ con, nhưng cậu cũng không bài xích sự trông nom này, thậm chí còn âm ỉ thấy vui.
Thịnh Hoài ngẩng đầu lên, nhìn lượng sữa còn lại thì cười, vươn một tay ra với cậu, "Đưa cho anh."
Kỷ Tòng Kiêu đưa ly cho anh.
Thịnh Hoài một tay gõ máy tính, tay còn lại cực kỳ tự nhiên đưa ly sữa lên miệng.
Kỷ Tòng Kiêu ngẩn ra, sau đó hai tai đỏ bừng.
Hành động này thân mật quá trời.
Không phải là sự tiếp xúc cơ thể, mà là trong tâm lý.
Không giống như nụ hôn và cái ôm, đó là những thứ thân mật và đầy tình cảm giữa những người yêu nhau. Còn hành động này của Thịnh Hoài lại giống sự gần gũi và bao dung giữa người nhà với nhau.
Như thể yêu đương và sống chung là hai chuyện khác nhau.
Tuy bọn họ vẫn luôn nhắc đến câu "bên nhau cả đời", nhưng đối với Kỷ Tòng Kiêu mà nói, đây chỉ là một khái niệm, một ý thức, một thứ mờ mịt khó chạm vào. Cậu chỉ biết rằng người đàn ông này sẽ luôn ở bên cạnh mình, sống cùng mình, bước về phía trước cùng mình, tuổi tác ngày càng tăng rồi từ từ già đi cùng mình. Mãi tới bây giờ, cậu mới bất ngờ hiểu ra, thế nào là sống chung, thế nào là bước về phía trước, quá trình khoan thai này rốt cuộc sẽ thay đổi như thế nào.
Cậu vô thức dằn lại nỗi lòng, chỉ cảm thấy cõi lòng vốn hoang vắng giờ đã được người đàn ông này, hành động này lấp kín hết mức. Giữa vùng đất cằn cỗi hoang vu, những đóa hoa diễm lệ và ấm áp nở bừng lên hết đóa này tới đóa khác.
Thịnh Hoài nhấn phím gửi đi rồi đứng dậy dọn dẹp bộ đồ ăn trên bàn.
Bát đĩa dao nĩa, là bữa sáng tiêu chuẩn cơ bản nhất của phương Tây.
Đây là sở trường của Thịnh Hoài, Kỷ Tòng Kiêu rất thích. Chiếc đĩa sứ trắng phau sạch sẽ, hoàn toàn không nhìn ra được chút nào rằng trước đó cậu nhóc này ăn bữa sáng còn phải để người ta năm lần bảy lượt thúc giục đút lên tận miệng mới bày ra dáng vẻ chịu ăn.
Mãi đến khi anh rời đi, tiếng ghế dịch chuyển vang lên, Kỷ Tòng Kiêu mới lấy lại tinh thần. Cậu gấp rút xoay người gọi Thịnh Hoài vừa đi đến cửa phòng bếp, "Anh Thịnh, để em rửa."
Tia nắng vàng ruộm chiếu lên người cậu, ánh lên màu sắc ấm áp rực rỡ. Cả người cậu đắm mình giữa ánh mặt trời, ngũ quan sắc sảo trở nên dịu dàng, tròng mắt màu nâu đậm rạng rỡ tươi tắn, giống như một chàng hoàng tử không biết thế sự trong truyện cổ tích.
Sau lưng cậu là bàn ăn, là bóng mờ do ánh nắng vẽ nên.
Thịnh Hoài chưa từng học qua mỹ thuật, nhưng chuyện này cũng chẳng hề gây trở ngại việc anh thưởng thức sự phân chia ánh sáng cực kỳ tinh tế trước mặt. Anh có phần tiếc nuối, trên tay còn đang bê đồ, không thể giơ máy lên chụp lại ngay, để phòng sưu tầm của anh càng thêm phần phong phú.
Kỷ Tòng Kiêu thấy anh không nói gì, tưởng anh không đồng ý, cậu đi về phía anh, nói: "Việc nhà phải phân chia ra, nếu không sẽ khiến gia đình không hòa thuận."
Thịnh Hoài nhìn cậu đi từng bước tới gần mình, khóe môi cong lên, anh hỏi: "Không cần anh giúp thật à?"
Kỷ Tòng Kiêu gật đầu.
Hai phút sau, cậu đứng ở cửa phòng bếp, giúp Thịnh Hoài xắn tay áo.
Kỷ Tòng Kiêu: "..."
"Em nhớ lần đầu tiên em ở nhà anh cũng là thế này." Cậu dựa lên cạnh cửa, ngắm bóng lưng Thịnh Hoài. Cảnh tượng trước mắt, cho dù là cách bài trí nhà bếp hay là người đàn ông đang đứng trước bồn rửa bát thì đều khớp lên hình ảnh trước đây. Chỉ là thời tiết khi đó mù mịt, còn thời tiết hôm nay, ánh nắng tươi sáng đang tràn ngập ngoài cửa sổ.
"Hồi đó anh chỉ coi em là một cậu bạn nhỏ." Thịnh Hoài đáp, giọng nói còn toát lên vẻ cảm khái vô hạn.
"Nói như thể bây giờ anh không coi em là bạn nhỏ nữa ấy." Kỷ Tòng Kiêu vạch trần anh.
Thịnh Hoài cười khẽ.
Anh đặt bát đĩa vào chỗ, lau khô tay rồi đi tới trước mặt Kỷ Tòng Kiêu, chống tay lên vách tường, rủ mắt xuống hôn cậu.
Kỷ Tòng Kiêu dựa lên tường nhắm mắt lại, trong ánh nắng ấm áp, giữa hương chanh thanh khiết của nước rửa tay, cậu ngửa đầu lên hôn anh.
"Khụ khụ."
Tiếng ho khẽ vang lên.
Kỷ Tòng Kiêu đột nhiên mở mắt, quay đầu sang thì nhìn thấy Hà Xa tay xách túi đứng cách đó không xa. Mặt mũi cậu thoắt cái đỏ bừng trong phút chốc!
Thịnh Hoài lại không có phản ứng gì, còn đàng hoàng dặn dò một cách nghiêm túc, "Lần sau đến bà nhớ gõ cửa."
Hà Xa trợn mắt nhìn trời, "Tôi gõ rồi, gõ đến nhức cả tay mà có thấy ai ra mở cửa đâu."
Vì vậy cô mới dùng chìa khóa vào thẳng, ai dè vừa vào thì va ngay phải lúc hai người này đang mi nhau?
Kỷ Tòng Kiêu chậm chạp chào hỏi, "Sếp Hà——"
"Chị." Hà Xa cười tít mắt cắt ngang lời cậu.
Kỷ Tòng Kiêu sững sờ, sau đó mỉm cười, rất ngoan ngoãn gọi: "Chị."
"Ngoan quá đi!" Hà Xa được dỗ đến mở cờ trong bụng. Cô luôn ao ước có một người em trai để cưng nựng chơi cùng, kết quả xung quanh cô toàn mấy đứa kém tuổi hoặc là đầu gỗ như Thịnh Hoài, hoặc là vô lại như Hàn Lược, không thì chỉ còn toàn những cậu diễn viên trẻ muốn quyến rũ cô để đổi lấy tài nguyên, đến mức nó đã trở thành điều tiếc nuối bấy lâu nay rồi.
Ban đầu cô có ấn tượng không tốt với Kỷ Tòng Kiêu, dù sao cậu cũng mang cái danh cậu ấm nhà giàu trăng hoa, mà cô còn ghét cay ghét đắng cái loại đàn ông rẻ rách đấy, cho nên đương nhiên ấn tượng không thể nào tốt được. Mãi đến khi cô nhận ra chàng trai này là người đồng tính, mấy tin tức kia cũng chỉ là scandal thôi, rồi lại một lần tình cờ thấy cậu đối xử rất tốt với bắp (Thịnh) cải trắng (Hoài) nhà mình, quan điểm của cô mới dần chuyển biến, nhưng cũng chỉ dừng ở mức độ có ấn tượng tốt mà thôi. Vậy mà hôm nay thấy cậu đã thay đổi hẳn cái vẻ ngông cuồng bất chấp trước đây, đứng bên cạnh Thịnh Hoài lại rất ngoan ngoãn nghe lời, Hà Xa cảm thấy mình không ổn rồi, trái tim "nghiện em trai" đã nín lặng nhiều năm qua giờ lại rục rà rục rịch muốn đập tiếp.
Cô muốn nhào tới véo má Kỷ Tòng Kiêu, muốn nựng mặt cậu, muốn thử xem có đúng là chơi vui lắm không, nhưng tay còn chưa kịp thò ra đã bị Thịnh Hoài chặn giữa chừng.
"Hứ! Nhóc đáng yêu còn chưa nói không đồng ý cơ mà?" Cô lườm nguýt, cũng không chấp nhất nữa, dù sao thì sau này vẫn còn rất nhiều, rất nhiều cơ hội.
Không chen ngang hai người này nữa, Hà Xa xách túi về phòng khách, chỉ để lại Kỷ Tòng Kiêu trưng ra vẻ mặt chết trân nhìn Thịnh Hoài, cậu chỉ vào mình——
"Nhóc... đáng yêu?"
Thịnh Hoài bật cười, véo má cậu một cái, "Cậu bạn nhỏ."
...
Kỷ Tòng Kiêu vốn tưởng Hà Xa đến tìm Thịnh Hoài là vì có việc, không ngờ rằng đúng là cô tìm Thịnh Hoài vì có việc thật, nhưng mà là việc của cậu.
"Anh đã gửi tin nhắn cho cô ấy từ sớm. Bây giờ chúng ta ra ngoài rất dễ bị bao vây." Thịnh Hoài ấn Kỷ Tòng Kiêu ngồi xuống sô pha. An ninh khu nhà anh rất tốt, trước mắt bên ngoài chưa có phóng viên và đám săn ảnh, nhưng cổng vào Thiên Tụng, kể cả không có ai nhắm vào Kỷ Tòng Kiêu thì kiểu gì cũng vẫn có người nằm vùng.
"Tôi có biết thêm được một tin, cái công ty nhỏ kia cũng đối xử với An Lâm không tốt, bọn họ bóc lột cô ấy một cách quá đáng, muốn tranh thủ cơ hội không phải việc khó, bây giờ tôi đang tìm người tiếp cận." Hà Xa ngồi trên sô pha, nhắc đến chính sự là lại khôi phục phong thái của một giám đốc tinh anh, "Nhưng tôi không khuyến khích vội lên tiếng ngay sau khi vừa bị kiện cáo, sức tàn lực kiệt, rất dễ bị cắn ngược."
"Chỉ cần có chứng cứ xác thực thì không sợ." Thịnh Hoài trầm ngâm, "Hành lang câu lạc bộ có camera, có thể tìm được video lưu lại cảnh đoàn làm phim cố tình bỏ lại Kỷ Tòng Kiêu và gã giám đốc Trần kia."
"Dựa theo lời bọn họ giải thích, hoàn toàn có thể nói là do nhóc đáng yêu vì u mê giám đốc Trần, trước đó đã phím trước với người phụ trách đoàn làm phim, cố tình bảo bọn họ tạo cơ hội cho mình." Hà Xa nhìn từ góc độ ngược lại, bắt lấy lỗ hổng trong lời nói của Thịnh Hoài.
"Thế tại sao Trịnh Tây Hà cũng sẵn lòng mở đường cho em ấy dù quan hệ cả hai không tốt?" Thịnh Hoài phản bác.
Hà Xa cạn lời, quả thật Trịnh Tây Hà phá ngang mới là chuyện có khả năng xảy ra nhất.
Kỷ Tòng Kiêu yên lặng nghe, người trong cuộc như cậu đúng là mù mờ, còn lâu cậu mới nghĩ sâu xa được như Thịnh Hoài và Hà Xa. Mãi đến khi nhắc đến chủ đề này, cậu mới chen vào một câu.
"Không có tác dụng đâu, phòng của câu lạc bộ kia vẫn dưới trướng của Khách sạn Thế Kỷ, họ sẽ không cho em lấy video giám sát đâu."
Đối phương không cho cậu, mà cậu cũng chẳng muốn cúi đầu đi xin xỏ.
Hà Xa khựng lại, nhướng mày lên, lấy điện thoại di động ra nhấn vài lần rồi dựng ra trước mặt Kỷ Tòng Kiêu, "Chỗ này à?"
Kỷ Tòng Kiêu nhìn thấy tên thì gật đầu.
"Chỗ này thuộc về Phùng Hà, từ mấy năm trước câu lạc bộ này kinh doanh bết bát, bị thâm hụt cực kỳ nghiêm trọng nên đã bị Phùng Hà mua lại với giá rẻ."
Vẻ kinh ngạc lướt qua đôi mắt Kỷ Tòng Kiêu hết sức rõ ràng, Thịnh Hoài và Hà Xa đều không bỏ lỡ, hai người ăn ý không nói gì thêm.
Mặc dù chuyện này biến hóa nằm ngoài dự liệu của Kỷ Tòng Kiêu, nhưng lúc này vừa khéo, cậu có thể đi tìm Hà Lưu Lưu giúp đỡ, lấy video giám sát không phải việc khó.
"Nếu như có thể giành được chúng, vậy thì những chứng cứ này đủ để rửa sạch oan khuất cho nhóc đáng yêu." Hà Xa nói.
"Nhưng Cảnh Hoàn hoàn toàn có thể đổ hết trách nhiệm lên Trịnh Tây Hà hoặc một lãnh đạo cấp cao nào khác." Thịnh Hoài chưa hẳn hài lòng với kết quả này. Anh chẳng những muốn Kỷ Tòng Kiêu được chứng minh trong sạch, anh còn muốn trừng phạt những kẻ từng chèn ép bắt nạt bạn nhỏ nhà anh.
Đặc biệt là Diệp Trác và Đỗ Minh Cảnh.
Thịnh Hoài quay đầu nhìn Kỷ Tòng Kiêu, chạm phải ánh mắt đang suy ngẫm của cậu. Kỷ Tòng Kiêu hiểu ý anh, xoay vần những chứng cứ mình đang nắm giữ trong đầu một lần, lông mày nhăn lại, "Chuyện này không đơn giản đâu, từ đầu đến cuối, Đỗ Minh Cảnh đều không bị liên lụy trực tiếp."
"Em quên rồi à? Diệp Trác." Thịnh Hoài nhắc cậu.
Diệp Trác, Kỷ Tòng Kiêu đột nhiên khựng lại, tầm mắt phủ mây mù chợt trở nên sáng trong. Phải rồi, điều kiện của Diệp Trác nhất định phải do đích thân Đỗ Minh Cảnh thực hiện. Trừ gã ra, làm gì còn ai có thể không quan tâm tới ý kiến của Dung Vân mà đưa ra quyết định thẳng luôn?
Chia chác không đều sẽ là nguyên nhân mấu chốt dẫn tới tàn sát lẫn nhau.
Đỗ Minh Cảnh đã đạt được mục đích, còn Diệp Trác đến cuối cùng sẽ bị bỏ rơi, giỏ tre múc nước, thành công dã tràng.
Hai người đối thoại với nhau có ẩn ý riêng khiến Hà Xa hoài nghi mãi, không khỏi lên tiếng chen vào một câu, "Hai người đang nói gì vậy?"
Thịnh Hoài ung dung thuật lại ngắn gọn thông tin mới nhận được từ Dung Vân, lập tức khiến một người đã từng là người đại diện như Hà Xa hết sức phản cảm.
"Ông định làm gì?" Cô cau chặt hàng lông mày, nhìn sang phía Thịnh Hoài.
"Nội chiến." Thịnh Hoài giản lược bằng hai chữ, bổ sung một câu, "Nhưng phải đợi sau khi điều tra được thông tin của Đỗ Minh Cảnh thì mới có kế hoạch cụ thể."
Hai chữ ngắn gọn này lại chọc Hà Xa thổn thức, "Trời ơi, đây là chuyện mà ông sẽ làm ư?"
Phải biết rằng Thịnh Hoài đã thấm nhuần tâm hồn thuần túy của một nhà nghệ thuật và tấm lòng quân tử từ trong xương, đến cả cạnh tranh thương mại bình thường anh cũng không thích. Còn hiện tại, có thể khiến anh chủ động nói ra hai chữ này, thậm chí còn đích thân ra tay làm việc này, chỉ có thể nói——
"Tình yêu khiến con người ta trở nên điên cuồng." Hà Xa cảm thán, "Khi nào thì tình yêu của tôi mới đến đây——"
Thịnh Hoài cạn lời, khóe môi hơi giật giật, anh dựa sang Kỷ Tòng Kiêu bên cạnh, "Em đừng để ý cô ấy phát khùng."
"Chị Hà là người giàu cảm xúc mà." Kỷ Tòng Kiêu lắc đầu.
"Vẫn là nhóc đáng yêu biết nói chuyện." Hà Xa thu lại sự cảm thán, lấy tập tài liệu trong túi xách ra đưa cho Kỷ Tòng Kiêu, "Nào, em đọc qua đi."
Đây là mục đích thứ hai mà cô tới đây hôm nay——Để Kỷ Tòng Kiêu ký hợp đồng với Thiên Tụng.
Một xấp giấy dày bày ra trước mặt, Kỷ Tòng Kiêu không buồn liếc một cái, cầm bút ký thẳng tên mình vào trang cuối cùng.
Hà Xa nhướng mày, "Tin tưởng chị thế cơ à?"
Kỷ Tòng Kiêu: "Em tin anh Thịnh."
Hà Xa: "..."
Thịnh Hoài ở bên cạnh cười khẽ.
Căn phòng này và cả hai kẻ trong căn phòng này, từng giây từng phút đều muốn tạo ra sự đả kích to lớn với một con cún độc thân như Hà Xa. Cô không muốn nhìn hai người này khoe chim chuột nữa, quyết định đứng dậy tạm biệt. Trước khi đi, cô còn lấy ra hai tấm vé từ ví tiền, đưa cho Thịnh Hoài, "Bây giờ chỉ cần chờ thông tin, vừa hay thời gian tới hai người không có việc gì, đi ra ngoài chơi giải sầu đi."
Thịnh Hoài nói cảm ơn, Kỷ Tòng Kiêu tò mò nhìn thoáng qua, là hai vé vào cửa buổi hòa nhạc Berlin.
"Năm nào cậu ta cũng đến nghe một lần, thậm chí đôi lúc nghe nhạc xong còn du lịch vòng quanh trái đất luôn." Hà Xa giải thích cho cậu, giữa hai hàng lông mày thanh tú không còn vẻ khoa trương như ban nãy nữa mà dịu dàng như một bà chị hàng xóm.
"Nhóc đáng yêu, em thích gì?" Cô giơ tay véo má Kỷ Tòng Kiêu, cuối cùng cũng đạt được ước muốn, "Lần sau chị mang thứ em thích."
Kỷ Tòng Kiêu ngẩn người. Từng này tuổi đầu rồi nhưng cậu gần như chưa từng tiếp xúc với bề trên là phái nữ, đặc biệt là khi đối phương còn bày tỏ thiện ý rất rõ ràng. Điều này khiến cậu rất bối rối.
"Em ấy chỉ thích tôi thôi." Thịnh Hoài giải vây giúp cậu.
Hình tượng chị gái tốt của Hà Xa không duy trì nổi nữa, trong phút chốc cô trợn mắt, "Đi đây, đừng có phát cơm chó nữa."
Nói xong, cô lại trở mặt, vỗ vai Kỷ Tòng Kiêu bằng nét mặt mềm mỏng, "Em cứ từ từ suy nghĩ đi, nghĩ xong thì nói với chị. Không thích cái nào quá thì cứ liệt kê danh sách ra, đều được tất."
Dáng vẻ nghe lời của cậu khiến Hà Xa không nỡ đi, chỉ hận không được nựng cậu thêm mấy phát, nhưng thứ chờ cô lại là sự ngăn cản vô tình của Thịnh Hoài. Cuối cùng, Kỷ Tòng Kiêu tiễn cô ra đến cửa sân.
Thịnh Hoài dựa lên cửa, nhìn cậu bạn nhỏ nhà mình đứng ở cửa nói chuyện với Hà Xa, cậu hơi cúi đầu vì quan tâm tới Hà Xa không đi giày cao gót, trông vừa lanh lợi lại vừa ngoan ngoãn. Anh tủm tỉm khóe môi, có thể thấy được Hà Xa rất thích cậu bạn nhỏ, mặc dù anh hay ngăn cản họ đùa với nhau nhưng thực tế thì anh lại cực kỳ vui vì điều này.
Anh yêu thương Kỷ Tòng Kiêu.
Anh cũng hi vọng sẽ ngày càng có nhiều người thích cậu hơn.
...
Một chiếc xe chậm rãi dừng lại tại cửa ra vào câu lạc bộ gần phim trường thủ đô.
Hà Lưu Lưu xuống xe, đi thẳng tới quản lý đang vội ra tiếp đón. Kỷ Tòng Kiêu đã gọi điện nói rõ tình hình cho cô, cô không nhiều lời mà lập tức gọi điện cho quản lý, còn thấy chưa đủ thích đáng nên đích thân tới đây.
"Cô muốn đến phòng giám sát sao? Hay là cô nghỉ ngơi chút đã, cô cứ nói ngày ra, tôi sẽ bảo bọn họ tìm rồi mang ra cho cô." Quản lý dẫn đường đi trước.
Hà Lưu Lưu đang định trả lời, ánh mắt nhìn lướt qua thì thấy có người đi ra từ chỗ ngoặt, "Anh cả? Anh về từ bao giờ thế?"
Hà Phùng dừng bước, quay đầu nhìn cô rồi đi tới.
"Tiểu Kiều!" Hà Lưu Lưu tinh mắt thấy người đi phía sau anh.
Kiều Dịch mỉm cười chào hỏi.
"Sao em đến đây?" Hà Phùng hỏi: "Hà Ngộ đưa em đến dùng cơm sao?"
"Anh hai đi hẹn hò rồi, em đến kiểm tra camera giám sát giúp bạn."
Hà Phùng hơi cau mày, "Bạn nào?"
"Chúng ta từng đi ăn với nhau rồi, Kỷ Tòng Kiêu ấy, anh còn nhớ không?" Hà Lưu Lưu chưa bao giờ che giấu chuyện gì với anh trai mình.
Hà Phùng vẫn nhớ, Kiều Dịch tháo kính râm xuống trước, "Trùng Trùng muốn điều tra cái gì? Tôi có thể đi cùng không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]