Chương trước
Chương sau
Nhánh hồng thứ tám mươi mốt

Đá bay bát cơm chó này

⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙

Liên hoan phim Ngân Nhạn được tổ chức vào cuối tháng bảy, rất nhiều diễn viên nghệ sĩ lớn nhỏ đều tề tựu về Hải Thành. Kỷ Tòng Kiêu cũng không ngoại lệ.

Cậu dựa vào vai diễn Giang Chấp Bùi, thành công lọt vào danh sách đề cử Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, lại một lần nữa được trở thành tâm điểm bàn tán. Từ mấy hôm trước, Hàn Lược đã báo tin này cho cậu biết, cũng bày tỏ dù cậu có viện cớ nào cũng không có tác dụng, nhất định phải tham dự. Hàn Lược biết bây giờ Kỷ Tòng Kiêu đang đóng phim, chỉ lo cậu học thói xấu của Thịnh Hoài, không hứng thú là kiểu gì cũng sẽ không quan tâm, cho nên hắn năm lần bảy lượt ra lệnh nhiều lần, bắt cậu nhất định phải tham dự. Thật ra hắn cũng nghĩ nhiều rồi, chỉ cần Thịnh Hoài tham dự, Kỷ Tòng Kiêu có liều chết cũng sẽ tham gia bằng được.

Gió biển êm đềm, ánh nắng chói chang, trên mặt biển cách đó không xa, thi thoảng lại có chiếc ca-nô vẽ ra từng đường sóng cuộn đan xen trắng xóa, trông rất đẹp.

Đây là phong cảnh độc đáo của một thành phố nhiệt đới ven biển như Hải Thành, nhưng có hai người nào đó đang ngồi dưới tán ô trên bờ cát thì lại không có tâm trạng ngắm cảnh đẹp. Từ năm ngoái tới năm nay, qua đây xem liên hoan phim Ngân Nhạn chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là hai người họ không giống người khác tới đây tiêu khiển, bọn họ đang nghiêm túc thảo luận chủ đề——

Cố Ương Ương đưa máy tính bảng cho Kỷ Tòng Kiêu, đứng bên cạnh nhìn cậu mở trang web trên màn hình.

"Tính đến thời điểm hiện tại, những thương hiệu sắp gia hạn hợp đồng này đều đã hoàn tất hợp đồng với các nghệ sĩ khác trong công ty. Khi em liên hệ với những thương hiệu từng tìm đến cửa, họ cũng bày tỏ rằng không có ý định ký tiếp. Ngoài ra, bữa tối từ thiện đã được ấn định vào giữa năm và lễ kỷ niệm tròn 60 năm của BS nằm trong lịch trình ​​ban đầu của năm nay đều đã bị hủy bỏ..."

Cố Ương Ương dựa vào máy tính bảng giải thích lần lượt cho Kỷ Tòng Kiêu. Lúc trước khi ở đoàn làm phim "Hà Trạch", sau khi nghe thấy Trịnh Tây Hà tiết lộ vài ba câu, Kỷ Tòng Kiêu đã bảo cô đi thăm dò. Cô hoàn toàn không ngờ được, vừa điều tra đã tìm ra được nhiều thứ ngấm ngầm thế này. Nếu không phải cô mất công đi hỏi thăm, lại kết hợp thêm việc hai người bọn họ quanh năm đóng phim bên ngoài nên ít khi tiếp xúc với công ty, có lẽ bọn họ sẽ không phát hiện ra được gì.

Cô vừa nói, vừa quan sát biểu cảm của Kỷ Tòng Kiêu bên cạnh.

Phải biết rằng, việc họ không phát hiện ra được là rất bình thường, bởi tất cả tài nguyên của Kỷ Tòng Kiêu cái nào cũng nằm trong tay Diệp Trác. Bây giờ xảy ra vấn đề, Diệp Trác không thể nào không biết. Nhưng đến nay hắn không hề báo cho cậu bất kỳ một thông tin nào, vậy thì cũng chỉ chứng minh được một vấn đề, đó là đối phương đã ngầm đồng ý.

Bị một người đã quen mười năm qua đối xử như thế, nếu là cô, chắc cô đã tức điên lên rồi.

Kỷ Tòng Kiêu quan sát cẩn thận biểu cảm của Cố Ương Ương thì mỉm cười, cậu biết cô gái này đang nóng ruột điều gì.

Cố Ương Ương thấy cậu cười thì ngẩn ra, "Anh Kỷ, sao anh còn cười được? Đáng ra phải... tức giận chứ?"

"Không. Chỉ là anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi." Kỷ Tòng Kiêu nhìn ánh sáng phá vỡ tầng mây trên mặt biển ở phương xa, nheo mắt lại.

Nếu như là trước đây, có lẽ cậu sẽ không hiểu vì sao Diệp Trác phải làm như vậy. Nhưng từ năm ngoái tới bây giờ, sau sự kiện ở câu lạc bộ Vân Đỉnh, cậu đã nảy sinh tâm tư đề phòng với Diệp Trác. Sau một năm quan sát kỹ lưỡng hành vi cử chỉ của đối phương, cậu đã suy nghĩ và có suy đoán, muốn không hiểu cũng rất khó.

Chẳng qua là bởi thứ hai người họ theo đuổi không giống nhau thôi——

Thứ Diệp Trác mưu cầu là tiền tài phú quý, lợi ích danh vọng. Còn những thứ này, khéo thế nào mà cậu lại chưa từng đặt trong lòng, thậm chí còn chẳng buồn nhìn.

Đây là bản chất khác nhau giữa hai người.

Hai người họ đã đi trên những con đường khác nhau ngay từ đầu, chỉ là trước đây con đường họ đi chưa xuất hiện ngã ba. Nhưng lúc này đây, cậu yêu đương, còn Diệp Trác thì trong mắt không thấy được ánh sáng tình yêu, thế là hắn quyết tuyệt chia đôi hai ngả đường, vén hẳn tấm màn che trước mắt họ. Cảnh hòa bình giả tạo chỉ là tượng trưng, một khi bị phá vỡ thì sẽ bại lộ gốc rễ không tương hợp bên trong.

Kỷ Tòng Kiêu không thấy buồn, từ khi biết được sự thật đến nay, cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý mỗi người đi một ngả, chẳng qua đến hôm nay mới chờ được sự việc này xảy ra mà thôi. Nhưng dù cậu cười, ý cười vẫn không lan đến mắt, dù đã có sự chuẩn bị kỹ càng, nhưng suy cho cùng giao tình nhiều năm qua...

Cố Ương Ương nghe cậu nói xong thì im lặng mím môi, ngay sau đó thề thốt với Kỷ Tòng Kiêu, "Anh Kỷ anh yên tâm, em không giống như anh Diệp, chỉ cần anh còn cần em, em sẽ không đi đâu cả."

Kỷ Tòng Kiêu ngẩn ra, cõi lòng ấm áp, khóe môi chầm chậm cong lên, cong thành một nụ cười trong trẻo, "Câu này hai chúng ta nghe với nhau là được rồi, nhưng tuyệt đối đừng có để bạn trai em nghe thấy, anh sợ cậu ta lại muốn tìm anh đánh nhau."

Cố Ương Ương biết cậu không giỏi đáp lại những chủ đề thế này, sau khi bày tỏ cũng không nhiều lời nữa, bật cười thành tiếng theo cậu, "Anh ấy không dám đâu, anh ấy mà dám ra tay, anh Kỷ bảo Thịnh thần đánh lại anh ấy đi."

"Chuyện này không được đâu." Kỷ Tòng Kiêu lập tức phủ quyết, "Chuyện đánh nhau cứ để anh là được, còn anh Thịnh nhà anh chỉ cần chịu trách nhiệm vỗ tay cho anh thôi."

Cố Ương Ương: "..."

Cô giả vờ không nhận được cơm chó, tiếp tục kéo xuống trên máy tính bảng, nhấn mở ảnh chụp gương mặt của một người đàn ông trung niên, là sếp Trần từng gặp trước đây.

"Còn về bữa tiệc mấy hôm trước, em hỏi An Lâm - là nữ diễn viên đổi rượu giúp anh, rằng cô ấy nghe được tin từ đâu, kết hợp với một vài nguồn tin khác có thể xác định, là do Trịnh Tây Hà giở trò. Anh ta vẫn luôn ghen tị với địa vị của anh trong công ty, cho rằng tài nguyên anh nắm giữ đều là do công ty thiên vị, bởi vậy lúc nào cũng có ác ý với anh. Còn đạo diễn thì muốn lấy lòng nhà đầu tư, vì thế hai người họ bắt tay với nhau."

Kỷ Tòng Kiêu chống cằm, ngón tay vuốt nhẹ qua khóe môi, trầm tư suy nghĩ. Lát sau, cậu hỏi Cố Ương Ương, "Còn vị sếp Trần kia thì sao?"

"Trần Cẩm Quốc, 39 tuổi, lãnh đạo cấp cao của Hãng hàng không Ưu Đỗ, rất có thể là con riêng của chủ tịch hội đồng quản trị Ưu Đỗ, giờ đang đảm nhiệm chức vụ... nhưng không có thành tựu gì to tát, cực kỳ sợ vợ, thường xuyên lén lút ra ngoài trăng hoa——"

"Từ từ." Kỷ Tòng Kiêu gọi cô, "Câu trước em vừa nói là gì?"

"Dựa vào nguồn tin đáng tin cậy, hắn là người tiếp nhận dự án phim trường mới khai phá của Ưu Đỗ."

Kỷ Tòng Kiêu khẽ tặc lưỡi, cậu từng gặp tập thể thực hiện dự án này ở Cảnh Hoàn một lần. Không phải cậu nghĩ nhiều, chỉ dựa vào thái độ của Đỗ Minh Cảnh với bọn họ, vậy thì chuyện này, những con người này... thật sự rất tế nhị. Nhưng cái chính là không biết Diệp Trác... đã biết hay chưa.

Cậu mải mê suy nghĩ, hoàn toàn không chú ý có người giẫm lên bãi cát trắng mịn đi về phía mình, tự nhiên kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cậu, "Ương Ương, gọi giúp anh một ly cà phê đá được không?"

Cố Ương Ương gật đầu, đặt máy tính bảng xuống rồi đi.

Giọng nói vang lên bên tai, bấy giờ Kỷ Tòng Kiêu mới hoàn hồn, cậu quay đầu nhìn người vừa đến, vô cùng ngạc nhiên, "Tiểu Kiều!"

Kiều Dịch cười với cậu, dựa lên ghế, giữa hai hàng lông mày hiện rõ vẻ mệt mỏi.

"Mày sao thế?" Kỷ Tòng Kiêu quan sát cậu ta, cau mày, "Sao gầy đi nhiều vậy?"

Lần gặp nhau trước đó là cuộc gặp ngắn ngủi sau khi cậu về nước, tính toán thời gian thì cũng phải mấy tháng rồi hai người không gặp nhau, bình thường chỉ liên lạc qua điện thoại và tin nhắn, không nhìn thấy được dáng vẻ của đối phương. Cậu không ngờ được, chỉ trong vòng mấy tháng mà Kiều Dịch đã gầy rộc đi, hình như còn có thêm chút cảm giác suy sụp.



"Yêu cầu của vai diễn mới nhận, mày đừng lo." Kiều Dịch day ấn đường nói.

Kỷ Tòng Kiêu im lặng, cậu biết rõ bản tính của bạn thân. Chỉ cần được diễn xuất, cho dù gặp phải bao nhiêu mệt mỏi khó khăn, cậu ta nhất định sẽ hoàn thành trăm phần trăm. Cậu muốn khuyên nhủ đối phương nên chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng có vai diễn nào cũng nhận, nhưng những câu này mà nói ra lại rất dễ làm tổn thương tình cảm. Cậu chỉ có thể lựa những câu bóng gió khác, "À đạo diễn Lý thế nào rồi? 'Lặng thinh' sắp khai máy lại chưa?"

Kiều Dịch nghe thấy câu này thì ngón tay cứng đờ, "Nào có nhanh được thế."

Cậu thấp giọng trả lời, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, bèn đảo mắt lên mặt bàn, nhìn thấy ảnh của sếp Trần trên máy tính bảng, khựng lại rồi hỏi: "Đây là ai?"

"Một kẻ thèm đòn." Kỷ Tòng Kiêu nhún vai.

Kiều Dịch cười thành tiếng, "Vừa rồi tao còn thấy hắn ta ở đại sảnh khách sạn."

Cậu vừa dứt lời thì thấy tên bạn thân nhướng mày cao tít lên trời, nghẹn họng hỏi: "Sao vậy?"

Kỷ Tòng Kiêu mỉm cười với cậu ta, bóp nắm tay, "Trái đất tròn ghê, tự nhiên tìm tới đỡ công tìm(*)."

Kiều Dịch: "Hai câu này không xài chung với nhau được..."

Kỷ Tòng Kiêu: "Tao thích dùng như thế đấy."

Kiều Dịch im lặng.

(*) Câu gốc là "Giẫm nát giày sắt tìm không thấy, tự nhiên tìm tới đỡ công tìm." được trích từ truyện "Thủy Hử".

"Kỷ Trùng Trùng!"

Cách đó không xa vang lên tiếng gọi, Kỷ Tòng Kiêu quay đầu nhìn, vẫy tay với hai người kia, "Đạo diễn Hàn, Lưu Lưu."

"Kiều Dịch cũng ở đây à?" Hàn Lược và Hà Lưu Lưu ngồi xuống bên cạnh hai người.

Kiều Dịch gật đầu chào hỏi.

"Tôi nghe nói hôm nay cậu đi dạo phố, sao không nhớ gọi tôi một tiếng?" Hàn Lược trừng mắt nhìn Kỷ Tòng Kiêu, "Tôi muốn mặc áo may ô cây dừa từ lâu rồi!"

Kỷ Tòng Kiêu: "Đạo diễn Hàn, xin anh hãy nhớ là mình tới đây để tham gia liên hoan phim, không phải đến làm khách du lịch."

Hàn Lược nhìn cậu như thể đang nhìn một tên đần, "Tôi một công đôi việc không được chắc?"

Kỷ Tòng Kiêu: "..." Anh vui là được rồi.

Cậu chẳng muốn tán dóc về phong thổ Hải Thành với Hàn Lược, bèn quay sang nhìn Kiều Dịch và Hà Lưu Lưu nói chuyện. Chỉ là vừa nghe đã thấy có gì sai sai.

"Tôi gọi cậu là Tiểu Kiều giống Trùng Trùng được không?"

"Tiểu Kiều, bình thường cậu thích làm gì? Ngoài diễn xuất ra."

"Tiểu Kiều, cậu uống gì? Cái này uống ngon cực, tôi gợi ý cho cậu đấy..."

"Tiểu Kiều..."

Kỷ Tòng Kiêu đứng hình nhìn Hà Lưu Lưu không quan tâm tới hình tượng, ghé vào bên cạnh Kiều Dịch hỏi này hỏi nọ, nhất thời cậu không biết nên phản ứng thế nào, chỉ cảm thấy... Chẳng lẽ Hà Lưu Lưu thích bạn chí cốt của cậu sao? Cậu còn đang hoang mang thì bên kia vẫn tiếp tục tràng vấn đáp, nói chính xác thì là một bên nhiệt tình hỏi, còn một bên buộc phải trả lời.

"Tiểu Kiều, quyển tiểu thuyết tiếp theo của tôi sắp quay rồi, cậu đến diễn vai nam chính cho——"

Hà Lưu Lưu im bặt.

Kỷ Tòng Kiêu nhìn Kiều Dịch đứng phắt dậy, cậu hoàn hồn lại từ những suy đoán ngớ ngẩn, gần như ai cũng cảm giác được câu nói kia của Hà Lưu Lưu không thích hợp.

"Tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp chuyện được nữa." Kiều Dịch nói xong câu này thì đứng dậy đi thẳng.

Kỷ Tòng Kiêu sa sầm mặt, cậu đứng lên, dựa vào bàn, nghiêm túc nhìn cô gái ngồi đối diện, "Lưu Lưu, Kiều Dịch là bạn thân tôi."

Cậu để lại câu này rồi lập tức đuổi theo.

Hà Lưu Lưu bị bỏ lại hoang mang nhìn Hàn Lược, "Tôi...?"

Hàn Lược lấy điếu thuốc ra ngậm vào miệng, "Không hiểu à?"

Hà Lưu Lưu gật đầu.

"Mặc dù tôi không hiểu sao cô nhiệt tình với cậu ấy như vậy, không giống cô chút nào cả, thế nhưng rõ ràng thế kia mà, sự nhiệt tình của cô khiến người ta không thoải mái. Cô còn chưa phát hiện ra."

"Đương nhiên, mấu chốt vẫn là câu cuối cùng của cô——Cô bảo cậu ấy diễn vai nam chính cho cô. Ngôn từ bất cẩn đối với một diễn viên nghiêm túc với nghề diễn mà nói, đó là sự xúc phạm to lớn."

Hà Lưu Lưu im lặng. Cô cứ tưởng bây giờ Kiều Dịch rất muốn tạo quan hệ với cô, nhưng hoàn toàn không ngờ hành động của bản thân mình lại vô tình gây ra vấn đề lớn như vậy.

"Đồng thời——Cũng có thể nói là cô không hề nể mặt Kỷ Trùng Trùng - bạn thân của Kiều Dịch." Hàn Lược hóng trò vui, chê chuyện chưa đủ lớn.



"Là tôi sai, tôi phải đi xin lỗi." Cô cắn răng, lập tức đứng dậy thì bị Hàn Lược cản lại, "Người ta đang nổi nóng, bây giờ không phải thời điểm tốt. Cô từ từ đã, chuẩn bị quà cáp trịnh trọng vào."

...

Bên này Hàn Lược vừa cho Hà Lưu Lưu một bài học xong, bên kia Kỷ Tòng Kiêu cũng đuổi kịp Kiều Dịch. Rõ ràng trạng thái của Kiều Dịch không được bình thường, không chỉ bởi câu nói kia của Hà Lưu Lưu, cậu ta đang rơi vào tình trạng vô cùng phức tạp. Nhưng Kiều Dịch không muốn nhắc đến chuyện này, Kỷ Tòng Kiêu hết lần này tới lần khác gặng hỏi nhưng đều bị cậu ta né tránh chủ đề. Cuối cùng sắp sửa đến giờ phải chuẩn bị tham gia lễ trao giải, Kỷ Tòng Kiêu buộc phải rời đi, định sau khi kết thúc sẽ tìm Kiều Dịch nói chuyện cẩn thận.

Cậu quay về phòng mình, cả đường cứ suy nghĩ chuyện của Kiều Dịch, điện thoại của Thịnh Hoài gọi đến cũng bị lỡ mấy nhịp mới nghe máy. Đến khi giọng nói quen thuộc vang lên trong điện thoại, cậu mới lấy lại tinh thần, giãn mày ra.

"Anh xuống máy bay chưa?"

Thịnh Hoài không thể so với Kỷ Tòng Kiêu. Đạo diễn Ninh có yêu cầu rất khắt khe với đoàn làm phim "Thợ thủ công", mỗi cảnh quay đều phải được quay đến mức hoàn mỹ, đang trong giai đoạn quay rất căng thẳng, bởi vậy anh không thể đến đây trước mấy ngày như Kỷ Tòng Kiêu hay bọn Hàn Lược, chỉ đành phải bay chuyến vội nhất trong ngày.

"Ừ." Thịnh Hoài đáp, "Anh đang đi cùng Hà Xa, sắp đến khách sạn rồi."

Hà Xa là giám đốc Thiên Tụng, đương nhiên cũng nhận được lời mời. Hai đại diện của Thiên Tụng là Thịnh Hoài và Tô Khanh đều tham dự, cô bèn dẫn theo nhân viên bay thẳng tới từ thủ đô, thậm chí còn rất tri kỷ đặt trước vé máy bay dựa theo chuyến bay của Thịnh Hoài, nói một cách hoa mỹ thì là không thể để anh và Tô Khanh ngồi cùng nhau, tránh khiến bạn nhỏ Kỷ ghen. Dĩ nhiên, chủ yếu là vì cô muốn hóng hớt, hàng ngày nghe Lý Đoan báo cáo cứ ngứa ngáy hết cả người, cô chỉ muốn được tận mắt chứng kiến sự thay đổi đến long trời lở đất của Thịnh Hoài.

"Lát nữa anh phải về khách sạn, rồi còn trang điểm, tập hợp cùng đoàn làm phim 'Trúc Mộng', chắc không thể gặp em sớm được." Thịnh Hoài ngồi trong xe, quay đầu nhìn ra biển cả mênh mông bên ngoài cửa sổ, gió biển thổi tung mái tóc anh, khoe trọn gương mặt tuấn tú.

Tô Khanh và Hà Xa ngồi cùng nhau, đang thảo luận công việc đám cưới——Hà Xa là bạn thân của Tô Khanh, cũng là phù dâu được cô trân trọng mời tới. Nghe thấy Thịnh Hoài gọi điện, cô ngạc nhiên, nhỏ giọng hỏi: "Thịnh Hoài có người yêu rồi à?"

Hà Xa gật đầu.

Tô Khanh che miệng, "Ôi! Thế scandal ầm ĩ trước đó của bọn tôi có phải khiến cậu ấy rước lấy phiền phức không? Chắc là con gái nhà người ta giận lắm nhỉ?"

Hà Xa không sửa lại giới tính trong lời cô, chỉ im lặng nhìn trời, "Tôi cũng không biết nên nói là tốt hay không tốt, dù sao cũng bởi vì ghen nên cậu ấy mới đồng ý sự theo đuổi của Thịnh Hoài."

Tô Khanh: "Thịnh Hoài theo đuổi người ta ấy hả, hic, nói thật tôi thấy không khả quan, tên này vừa không biết lãng mạn lại vừa không biết tán tỉnh, con gái sẽ không đổ đâu."

Cô vừa nói xong thì nghe thấy Thịnh Hoài ngồi đối diện nói: "Muốn biết tạo hình của anh là gì ư? Không không, không chụp cho em đâu, anh thích em tận mắt nhìn thấy hơn. Tối nay em ra hậu trường đừng quên gặp anh đấy."

Tô Khanh: "..." Cô thu hồi câu nói kia, yêu đương đúng là khiến đàn ông thay đổi quá trời!

Hà Xa: "..." Cuối cùng cô cũng thấu hiểu cảm nhận của Lý Đoan, má nó đây vẫn là Thịnh Hoài sao?!

Nhưng Thịnh Hoài bị hai người phụ nữ oán thầm thì không hay biết gì, chỉ tiếp tục vô tư trò chuyện với Kỷ Tòng Kiêu mà chẳng thèm giấu giếm. Cũng không biết đối phương nói gì mà chọc anh cười khẽ.

Hà Xa và Tô Khanh nhất trí quyết định, phải đá bay phần cơm chó này đi.

...

Kỷ Tòng Kiêu bị Thịnh Hoài chòng ghẹo ngứa ngáy hết cả lòng, cậu chỉ hận không thể xuất hiện ngay trước mặt anh. Nhưng cậu đang bị Cố Ương Ương kéo vào phòng, trang điểm, thay quần áo, lăn qua lộn lại rất lâu mới tụ họp với mấy người Hàn Lược, sau đó lên xe đến hội trường.

Trước đó Hà Lưu Lưu đã nhỏ giọng xin lỗi Kỷ Tòng Kiêu ở trên xe, thật ra Kỷ Tòng Kiêu muốn hỏi thái độ của cô với Kiều Dịch là sao, nhưng ngại ở đây ngoài Hàn Lược ra còn có Thẩm Hàm Nhã nên chỉ gật đầu, không nhiều lời.

Đoàn làm phim cùng đi thảm đỏ, Kỷ Tòng Kiêu đứng bên cạnh Hàn Lược, hoàn toàn né tránh việc đứng chung với Thẩm Hàm Nhã, tránh lại bị scandal làm phiền.

"Lại là một nhóm nam thanh nữ tú nữa tới, có người chúng ta quen nha. Bọn họ tới rồi, đạo diễn Hàn, Tòng Kiêu, đã lâu không gặp." Người dẫn chương trình chào hỏi Hàn Lược và Kỷ Tòng Kiêu đã ký tên xong trước.

"Hàn Lược là người quen cũ của bọn tôi đấy." Người dẫn chương trình cười nói.

Hàn Lược bĩu môi, rõ ràng có quen biết với anh chàng này, nói đùa, "Gọi như cậu sẽ khiến người khác cảm thấy tôi rất già!"

Người dẫn chương trình cũng phản ứng rất nhanh, "Thế thì được, đạo diễn Hàn trẻ trung là người quen cũ của chúng tôi đấy, lần này anh có định rinh giải thưởng Đạo diễn xuất sắc nhất về không?"

Hàn Lược cười ha ha, ho nhẹ một tiếng rồi mới trịnh trọng trả lời, "Đương nhiên rồi, người tới đây khẳng định ai cũng muốn nâng cúp về, tất nhiên tôi cũng không ngoại lệ."

Hai người lại nói vài câu, micro được đưa cho Kỷ Tòng Kiêu, "Tòng Kiêu là ảnh đế Ngân Nhạn năm ngoái của chúng ta, năm nay lại được tranh tài giải thưởng này nữa, cậu có lòng tin với bản thân không?"

Kỷ Tòng Kiêu cười đáp, "Tôi có lòng tin với kỹ thuật diễn của mình, nhưng tôi cũng rất tin tưởng vào kỹ thuật diễn của anh Cố Đình cùng tất cả các vị tiền bối khác đang có mặt ở đây."

Quả đúng như cậu đã nói, trong danh sách đề cử Nam diễn viên xuất sắc nhất của Ngân Nhạn năm nay, cho dù là Cố Đình cùng bộ phim lịch sử màu dương bản của anh ta hay các vị khác, thực lực của họ đều không tầm thường, mỗi người một vẻ, có thể dự đoán rằng trận tranh tài này chắc chắn sẽ vô cùng quyết liệt. Đương nhiên, so với việc đoạt giải, khiến cậu vui hơn cả vẫn là sắp được gặp Thịnh Hoài... Kỷ Tòng Kiêu cảm thấy bây giờ mình sắp biến thành một kẻ nghiện yêu rồi.

Có nghệ sĩ tiếp theo chuẩn bị đi thảm đỏ tới, người dẫn chương trình cũng không giữ họ lại nhiều lời nữa, để họ thoải mái rời đi.

Kỷ Tòng Kiêu ngồi xuống giữa hội trường thấp thoáng ánh đèn, nôn nóng quay đầu ngó nghiêng xung quanh. Trước khi xuống xe, Thịnh Hoài đã gửi tin nhắn cho cậu, anh đã đến nơi rồi.

Cậu tìm kiếm trong hội trường tối om, bỗng dưng lòng nảy ra suy nghĩ nào đó, cậu quay đầu nhìn chếch ra sau cách đó không xa, trái tim đột nhiên loạn nhịp——

Vest đen cài nơ, ăn mặc bảnh bao, tóc được vuốt keo, chải hất ra phía sau, lộ ra vầng trán trơn bóng. Trên sống mũi cao thẳng có đỡ một cặp mắt kính gọng vàng thanh mảnh, che đi đôi mắt hẹp dài.

Thịnh Hoài đang nhàn nhã ngồi dựa lên ghế, chống cằm mỉm cười dịu dàng nhìn cậu.

Kỷ Tòng Kiêu chỉ cảm thấy mặt mũi nóng bừng, cậu xoay phắt về, chột dạ sờ mặt.

Hàn Lược ngồi bên cạnh cậu, liếc mắt nhìn bộ dạng lạ lùng của cậu, sau đó lại nhìn sang bên cạnh, thấy ngay anh bạn tốt của mình đang bày ra tư thế tán tỉnh rõ mồn một, không thèm che đậy, nhìn thấy hắn còn không biết xấu hổ mà giơ tay vẫy vẫy!

Hàn Lược mặt không cảm xúc xoay người lại, khoanh tay lạnh lùng đá lăn bát cơm chó này.

Đồ khốn! Không biết hắn còn độc thân sao? Tuyệt giao đã, một tiếng sau tính tiếp!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.