"Phong cách của câu lạc bộ Vân Đỉnh khá là... liễu rủ hoa cười(*),biển chỉ đường mà bọn họ cũng giấu đi kín thế, người bình thường làm sao mà ngờ được."
(*) Nguyên câu thơ là của Lục Du "Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn" - Sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng: Chỉ việc tìm được hi vọng, lối thoát khi đang rơi vào cảnh khốn cùng.
Kỷ Tòng Kiêu vừa đi trước dẫn đường cho Thịnh Hoài, vừa trấn an người ta.
Sau khi rời khỏi ban công, cậu cũng không còn tâm tư chờ đợi tiếp nữa, bèn gửi tin nhắn cho Diệp Trác rồi lặng lẽ rời tiệc. Chỉ là vừa mới rời khỏi đại sảnh không quá hai mươi mét thì cậu nhìn thấy Thịnh Hoài đang quay cuồng trong mơ hồ, đi đi lại lại vẫn không tìm được phương hướng chính xác ở góc ngoặt thứ ba.
"Tôi rất tò mò, xây kiểu này không sợ khách mời lạc đường sao?" Thịnh Hoài đi theo sau Kỷ Tòng Kiêu, hết quẹo trái lại lách phải, cuối cùng cũng nhìn thấy thang máy ở cuối hành lang.
"..." Kỷ Tòng Kiêu ngẩng đầu nhìn lên vách tường, lưỡng lự một chút mới gian nan mở miệng, "Thật ra thì... biển chỉ đường ngay bên cạnh anh kia kìa."
Bước chân của Thịnh Hoài khựng lại, ý cười bên môi anh thoáng cứng ngắc lại khó nhận ra được. Anh ngắm nghía bốn phía xung quanh, vẫn không thu hoạch được gì cả. Cuối cùng vẫn phải nhờ sự chỉ dẫn của Kỷ Tòng Kiêu, anh mới nhìn thấy những bức tranh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hong-do-va-hoa-hong-trang-o-ben-nhau/2607451/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.