Chương trước
Chương sau
Mặc dù có khoảng cách, nhưng Kỷ Tòng Kiêu liếc mắt một cái là nhận được ra người đi cuối cùng là Kiều Dịch. Còn người phía trước không khó để đoán ra đó là người đại diện của cậu ta, còn một người nữa... là một người đàn ông trung niên mặc vest đi giày da.

Kiều Dịch tới đây làm gì? Người đàn ông kia là ai?

Kỷ Tòng Kiêu cau mày nhìn chằm chằm ba người đi lên tầng hai tới khi không còn thấy bóng dáng, lúc này mới nhớ ra gọi thêm món.

"Sao thế?" Thịnh Hoài thấy sắc mặt cậu là lạ, hỏi một câu.

Kỷ Tòng Kiêu lắc đầu, "Em nhìn thấy một người bạn thôi."

Ở xã hội hiện tại, hai chữ bạn bè này quá mức rẻ rúng, tiện tay kéo một người lạ cũng có thể cười nói bảo đây là bạn. Kỷ Tòng Kiêu cũng có rất nhiều người để gọi là bạn bè, nhưng không phải bạn xấu thì cũng là kiểu quen biết hời hợt. Có thể thật sự gọi là bạn thân thì cũng chỉ có mình Kiều Dịch.

Bọn họ là bạn cùng phòng đại học, ban đầu hai người nhìn nhau mà thấy ghét. Kỷ Tòng Kiêu không ưa Kiều Dịch tỏ ra thanh cao, Kiều Dịch không ưa Kỷ Tòng Kiêu hay vờ vịt, hai người chẳng có ngày nào là không giáp mặt nhau. Mãi về sau, có một lần Kỷ Tòng Kiêu sinh bệnh, cái tên Kiều Dịch này không biết sao lại nhận ra sự bất thường, nửa đêm nửa hôm cõng cậu vội vã đến bệnh viện. Lúc này quan hệ của hai người mới bắt đầu hòa hoãn, dần dần gần gũi rồi thân thiết, cuối cùng thành bạn thân không giấu giếm gì với nhau. Cho dù sau khi đã tiến vào giới giải trí, mối quan hệ này vẫn không thay đổi. Kỷ Tòng Kiêu có chuyện vui thì người đầu tiên cậu nghĩ đến vẫn là Kiều Dịch, Kiều Dịch vẫn luôn là người đầu tiên đứng ra bảo vệ cậu khi cậu gặp chuyện không may.

Chỉ có điều vẫn có sự thay đổi, ví dụ như sự chênh lệch giữa hai người họ dần dần bị kéo giãn.

Hai người đều là sinh viên tài cao của Học viện Diễn xuất, đã định trước chắc chắn sẽ chìm nổi trong giới giải trí. Kỷ Tòng Kiêu là ngôi sao nhí ra mắt từ khi còn nhỏ, chưa từng ra khỏi cái giới này, còn Kiều Dịch lại là một lính mới đích thực. Từ hồi đại học, từng pô ảnh của Kỷ Tòng Kiêu trên Weibo đều thể hiện chắc chắn cậu sẽ là nhân vật chính của sân khấu, Kiều Dịch nhanh chóng bị dán cho cái mác là bạn bè của Kỷ Tòng Kiêu, bị người hâm mộ và giới truyền thông biết được. Cũng bởi vậy, Kiều Dịch được một công ty giải trí lâu năm tên D.K chọn trúng, cậu bước chân vào giới diễn viên rất sớm, dựa vào một bộ phim chính kịch lịch sử mà nổi tiếng, độ nổi tiếng còn uy hiếp được cả Kỷ Tòng Kiêu. Khoảng thời gian đó, hai người còn từng bị gọi đùa là "cặp song sinh điện ảnh". Chỉ tiếc thay, tiệc vui chóng tàn, Kỷ Tòng Kiêu dựa vào kỹ thuật diễn điêu luyện và sự cố ý đề bạt của Đỗ Minh Cảnh nên thẳng tới con đường hát khúc khải hoàn. Còn Kiều Dịch, vì từ chối yêu cầu quy tắc ngầm của lãnh đạo cấp cao ở D.K nên bị chĩa mùi nhọn vào, thậm chí bị đóng băng, không có tài nguyên tốt gì cả, chỉ có thể đi quay vài bộ phim máu chó dở ẹc để gắng gượng sống qua ngày.

Kỷ Tòng Kiêu không nhìn nổi bạn thân của mình như vậy, có ý định giúp đỡ cậu ta. Không ít kịch bản được đưa tới, cậu dựa vào nỗ lực và sự quen biết với đạo diễn để tiến cử Kiều Dịch, chỉ là đều bị Kiều Dịch từ chối hết mức.

Khi ấy Kỷ Tòng Kiêu không rõ vì sao, cậu chỉ muốn kéo bạn tốt của mình thoát khỏi cảnh khốn khó. Thế nhưng Kiều Dịch không những không cảm kích mà còn cầu xin cậu thu hồi tất cả sự hỗ trợ. Hai người đánh nhau tại chỗ một trận, tan rã trong không vui.

Sau đó mặc dù Kiều Dịch có áy náy, nhưng cậu ta vẫn khăng khăng không cho Kỷ Tòng Kiêu nhúng tay vào việc khác. Kỷ Tòng Kiêu biết tính nết cậu ta, hiểu rõ nếu cứ khư khư cố chấp thì có khi con thuyền hữu nghị của hai người phải lật mất thôi, từ đó thái độ của cậu với Kiều Dịch trong công việc là không hỏi gì nhiều. Chỉ là dưới sân khấu vẫn sẽ có vài cuộc điện thoại đột ngột gọi tới, đồng thời ra lệnh cưỡng chế người đại diện của Kiều Dịch ngậm miệng.

Đây cũng là lý do vì sao hiện tại cậu ngạc nhiên như thế.

Kiều Dịch không thích xã giao, đặc biệt là không thích các cuộc xã giao mang tính "bật tín hiệu" trong giới giải trí, quy tắc ngầm lại là giới hạn mà cậu càng không thể tiếp cận. Mà vừa nãy, tuy Kỷ Tòng Kiêu không biết rõ cuộc xã giao hôm nay của bọn họ có phải là những gì mà trong lòng cả tôi và bạn đều rõ không, nhưng ít ra cậu biết không phải là bạn bè tụ tập. Người đại diện của Kiều Dịch có thái độ ân cần nịnh nọt người đàn ông trung niên kia quá rõ ràng, còn Kiều Dịch... ban nãy đi cũng có vẻ không cam tâm tình nguyện.

Kỷ Tòng Kiêu cau chặt mày, cậu rất muốn chạy thẳng lên tầng hai hỏi cho rõ ràng, thế nhưng lại lo sự kích động của bản thân làm lỡ dở chuyện của Kiều Dịch. Cậu rối rắm trăm bề, chỉ có thể dùng đồ ăn xả giận.



"Tòng Kiêu?"

Giọng nói điềm đạm vang lên từ phía đối diện, giống như một chậu nước lạnh dội lên đầu cậu, kéo lý trí của cậu quay lại một nửa. Vừa ngước mắt lên, cậu đã nhìn thấy vẻ quan tâm và hỏi thăm rõ ràng trong mắt Thịnh Hoài.

Cậu lại lắc đầu một lần nữa, tìm cớ qua loa.

Những chuyện này không thể nói rõ cho Thịnh Hoài, cho dù trông người đàn ông này thật sự rất chính trực ngay thẳng, nhưng chẳng qua cậu cũng chỉ mới quen biết anh được mấy ngày, biết người biết mặt mà thôi. Cái gọi là sự tín nhiệm không thể nào dễ dàng có được. Cậu có thể không kiêng dè gì qua lại với Thịnh Hoài, nhưng không thể để Kiều Dịch mạo hiểm được.

Lần đầu tiên tránh nặng tìm nhẹ, lần thứ hai qua loa cho xong, Thịnh Hoài không ngu, tất nhiên anh hiểu rõ có một vài chuyện không tiện để anh biết được. Anh cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ tiếp tục hưởng thụ đồ ăn ngon trên bàn, cũng phù hợp làm giảm bớt chủ đề nói chuyện phiếm. Vừa khéo để giữ bầu không khí hài hòa, lại vừa cho Kỷ Tòng Kiêu không gian để suy nghĩ một mình.

Mặc dù vừa nãy Kỷ Tòng Kiêu có xuất thần trong nháy mắt, nhưng cũng chỉ là bối rối vì được hỏi thăm. Bây giờ trong lòng cậu đã có tính toán, đương nhiên khôi phục lại thái độ khi trước, phối hợp với Thịnh Hoài tán gẫu câu được câu chăng. Một bữa cơm trôi qua, cả khách và chủ đều hợp nhau.

Uống xong một ly trà lạnh tiêu thực cuối cùng, Thịnh Hoài chủ động đứng dậy tạm biệt Kỷ Tòng Kiêu.

"Tôi còn có việc, đi trước nhé. Nếu cậu không có việc gì thì có thể nghỉ ngơi thêm, trà lạnh ở đây được đấy."

Nói xong, anh lại giúp Kỷ Tòng Kiêu gọi một bình trà lạnh, nghĩ thêm một chút, gọi thêm cả một phần Chiết Mai Nhạn Bắc.

Mãi đến khi anh đi rồi, Kỷ Tòng Kiêu mới hiểu ra, có việc gì cơ? Làm gì có ai đang bận mà còn không quên đóng gói đồ tráng miệng.

Người đàn ông này gì cũng nhìn thấu được, kể cả khi cậu mất tập trung và liên tục nhìn lên phía tầng hai, nhưng anh không hỏi thừa một chữ, vững vàng đứng ở giới hạn cậu vẽ ra, thậm chí còn biết rõ cậu muốn ở lại mà chủ động rời đi, còn không quên giúp cậu tìm một lý do thỏa đáng.

Kỷ Tòng Kiêu dựa lên ghế ngồi, mặt mày tươi tắn hẳn lên.

Đây chính là sự dịu dàng và săn sóc độc nhất thuộc về Thịnh Hoài, khó trách đến cả người soi mói như Đỗ Minh Cảnh cũng say mê anh. Chỉ là... bản thân mình là chủ nhà hình như lại thất trách mất rồi?

Kỷ Tòng Kiêu thở dài, cân nhắc một lúc thì gọi phục vụ tới, đặt một đĩa Chiết Mai Nhạn Bắc, bảo người ta sáng hôm sau giao đến Thiên Tụng.

Còn cậu thì cầm ly trà xuất thần, dự định ở đây chờ Kiều Dịch ra ngoài.

Vừa nãy cậu cũng đã suy nghĩ sáng tỏ, Thập Nhị Lâu chỉ là một nhà hàng đơn thuần, không có làm gì khác. Nếu như quả thật bữa tiệc này Kiều Dịch có vấn đề gì, vậy thì tất nhiên phải ra khỏi Thập Nhị Lâu trước. Cho nên cậu quyết định ngồi đây, chờ đám người kia ra ngoài là được.

...

Kiều Dịch rửa mặt ở nhà vệ sinh, tỉnh táo hơn một chút rồi mới đuổi theo hai người đi xuống tầng trước.

Ba người đứng trước cửa Thập Nhị Lâu đợi tài xế tới, người đại diện liếc Kiều Dịch, có ý riêng với vị lãnh đạo kia, nói: "Tửu lượng của Tiểu Kiều không tốt, lát nữa còn làm phiền giám đốc Hoàng tiễn cậu ấy một đoạn."

"Tiểu Kiều à..." Mặt giám đốc Hoàng sáng bừng lên, gã xoay người tới gần Kiều Dịch, vươn tay một cái đã muốn ôm vai cậu.

"Nào có nghiêm trọng như anh Lưu nói đâu? Chút rượu này vẫn nên có, không cần làm phiền giám đốc Hoàng." Kiều Dịch không chút biến sắc né tránh, trên mặt thì cười nhưng trái tim thì trĩu xuống. Vị giám đốc Hoàng này là thành viên hội đồng quản trị của D.K, là người hiếm hoi có năng lực làm chính sự, mặc dù cũng chơi quy tắc ngầm nhưng người ta coi trọng sự tình nguyện của đối phương, đây cũng là nguyên nhân cậu chủ động đồng ý gặp mặt bữa tiệc ngày hôm nay. Nhưng dù thế nào cũng không ngờ được, người đại diện lại nôn nóng không chờ nổi nữa mà muốn đẩy cậu đi.

"Sao phiền được? Đúng lúc tiện đường thật mà, không phiền đâu." Giám đốc Hoàng thích mấy cậu trai trẻ đẹp, có điều dáng vẻ thanh cao hờ hững nhưng buộc phải tỏ ra vui vẻ ôn hòa với gã của Kiều Dịch lại khiến gã dấy lên suy nghĩ muốn dọa cậu sợ, rượu đã uống nhiều, khó tránh khỏi sự mất khống chế. Gã thoắt cái định áp sát tới, chỉ là...

"Tiểu Kiều?"

Âm thanh truyền vào trong tai, cậu thanh niên cởi mở tự nhiên đi tới từ phía sau. Cậu gỡ kính râm xuống, lộ ra đôi mắt đào hoa toát lên ý cười, nhìn tới khiến giám đốc Hoàng ngứa ngáy.

Nhưng cũng chỉ có thể nhìn một cái mà thôi.

Kỷ Tòng Kiêu không phải người của D.K, gã không khống chế được. Chưa kể cậu trai này đúng là rất khó trị, gã còn nhớ rõ những năm trước đây, có một nhà đầu tư từng sờ vào tay Kỷ Tòng Kiêu, còn chưa làm gì, hoặc phải nói là chưa kịp làm gì thì đã bị cậu hung hăng tẩn một trận.

Nhà đầu tư không cam tâm, tìm Đỗ Minh Cảnh muốn nói chuyện, yêu cầu dẫn Kỷ Tòng Kiêu ra để hắn ta trút giận, thế nhưng Đỗ Minh Cảnh cũng không phải người hiền lành, gã chặn thẳng người ta ngoài cửa, không thèm gặp mặt.

Còn Kỷ Tòng Kiêu sau khi nghe chuyện này xong thì còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn, lên Weibo vạch trần vụ việc, mặc dù không nói rõ họ tên, người ngoài giới không biết, nhưng trong giới thì gần như không có bí mật gì cả, mặt mũi nhà đầu tư kia mất sạch sành sanh, mà hắn ta lại chẳng thể làm gì Kỷ Tòng Kiêu được, chỉ có thể nuốt giận vào bụng.



Kỷ Tòng Kiêu đảo mắt qua hai người còn lại, giơ cùi chỏ gác lên bả vai Kiều Dịch, quay đầu hỏi cậu ta, "Đúng lúc ghê, lần trước đồ mày lấy của tao còn chưa trả cho tao đâu, hay lát nữa qua nhà mày lấy đi? Mày xong việc chưa?"

Tuy câu này cậu nói với Kiều Dịch nhưng ánh mắt lại nhìn sang phía hai người khác.

Giám đốc Hoàng đã biết quá khứ của cậu, lại thêm gió đêm vừa thổi khiến gã tỉnh rượu hẳn ra, bèn đáp ngay, "Xong rồi, tôi đang lo Tiểu Kiều tửu lượng không tốt, đã có bạn thân của cậu ấy ở đây rồi, vậy thì tôi đành tranh thủ làm biếng."

"Vậy tôi đưa Tiểu Kiều đi, hai vị cũng đi đường cẩn thận." Kỷ Tòng Kiêu nở nụ cười với hai người, kéo Kiều Dịch lên chiếc xe đỗ ven đường.

Cửa xe đóng lại, ý cười trên mặt Kỷ Tòng Kiêu cũng biến mất. Cậu nhấn ga một cái, xe thể thao nhanh chóng vọt ra ngoài. Bầu không khí trong xe im phăng phắc, không ai mở miệng.

Kiều Dịch là vì đang say rượu nên khó chịu, không muốn mở miệng. Trước mặt Kỷ Tòng Kiêu cậu ta cũng không cần giả vờ gì nữa, bèn gỡ cúc cổ áo, tựa cả người lên cửa sổ xe nghỉ ngơi.

Còn Kỷ Tòng Kiêu là đang cố nén cơn giận, chỉ lo sơ sểnh một cái là cơn giận trỗi dậy, đến ngay cả xe cũng bị va chạm mất.

Áp suất thấp cứ như thế mà chạy một mạch về đến dưới nhà Kiều Dịch, trong giây phút xe dừng, Kiều Dịch mở mắt ra, ngáp một cái, vẻ mặt mệt mỏi, "Chuyện hôm nay là ngoài ý muốn."

Cậu ta không mở miệng vẫn còn ổn, vừa mở miệng đã trực tiếp làm Kỷ Tòng Kiêu bụng đầy lửa giận nổ tung.

"Ngoài ý muốn?! Mày cũng đâu phải lần đầu tiên gặp phải chuyện như thế, ánh mắt gã kia nhìn mày thế nào chẳng lẽ mày không biết? Biết rõ gã có ý đồ với mày mà mày còn đến bữa tiệc?! Bây giờ còn chưa xảy ra chuyện gì, một câu ngoài ý muốn là có thể bỏ qua, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì mày còn có thể nhẹ nhàng bâng quơ thế nữa không?!"

"Có thể xảy ra được cái gì nữa?! Một thằng đàn ông lớn tướng rồi, còn sợ gã dùng sức không..." Kiều Dịch đáp lại, nhưng từ cuối cùng còn chưa thốt ra đã bị Kỷ Tòng Kiêu chặn ngược về.

"Kiều Dịch!" Kỷ Tòng Kiêu dữ tợn cau mày, nghiêm túc mở miệng, "Cái sự nhơ nhớp bẩn thỉu trong cái giới này mày còn thấy nhiều hơn tao, không cần động thủ mà quật ngã được một người đàn ông đơn giản thế nào mày không thể không biết!"

"Mày đang nghĩ gì đấy? Có phải mày cảm thấy Kiều Dịch tao cũng biến thành cái loại dựa vào quy tắc ngầm để kiếm chác tài nguyên không?" Kiều Dịch ngồi thẳng người dậy, mắt toát ra vẻ lạnh lùng, "Kỷ Tòng Kiêu, xin lỗi nhé!"

Kỷ Tòng Kiêu ngẩn ra, cả người bình tĩnh lại, khóe miệng cậu khẽ nhếch lên, đôi mắt tỏ vẻ chế giễu, chất giọng êm dịu nhưng lại cực kỳ mỉa mai, "Mày coi tao là gì của mày? Mày cho rằng mày là người thế nào với tao? Những người khác tao thèm quan tâm đến bọn họ à?"

"Đệt mợ tao chờ dưới tầng hai, ba tiếng, không dám gọi điện cho mày, sợ phá mất chuyện của mày, lại không dám đi đâu, chỉ lo sơ sểnh một cái mày bị chúng nó dẫn đi! Đổi thành là người khác, mày xem tao có thèm nhìn bọn họ một cái không?! Chẳng qua là bởi Kiều Dịch mày là bạn thân duy nhất của tao!"

"Mày là ai, tao biết rất rõ. Giới hạn của mày ở đâu, tao cũng hiểu rõ! Chuyện hôm nay tao không hề hiểu lầm mày chút nào, tao chỉ lo lắng, lo mày giẫm lên mũi dao, không cẩn thận làm bản thân bị thương."

"Thế nhưng Tiểu Kiều à, mày có nhận ra không? Hôm nay mày quá nhạy cảm, trong lời phản bác của mày thể hiện sự bên ngoài mạnh mẽ, nhưng bên trong lại yếu đuối chột dạ."

Trong xe yên tĩnh lại.

Kiều Dịch ngoảnh mặt đi chỗ khác, nhìn hình ảnh phản chiếu của bản thân trên cửa sổ xe mà ngẩn ra. Kỷ Tòng Kiêu đã vạch lớp vải mà cậu luôn tự che mắt mình ra. Suy cho cùng, bữa cơm hôm nay cùng lắm cũng chỉ có thể coi là cậu ỷ vào việc giám đốc Hoàng có ý đồ với mình, bèn lấy bản thân làm mồi nhử, dụ người ta mắc câu. Chỉ là sau khi mắc câu, gã lại lấy thái độ việc công xử theo phép công để người ta tình nguyện bị chặn lại đưa về.

Thật đúng là... gái điếm còn đòi lập đền thờ trinh tiết.

Kiều Dịch giơ tay lên che mắt, nở một nụ cười.

"Có phải buồn cười lắm không? Còn tự cho là sạch sẽ, thật ra đã không chịu nổi từ lâu rồi."

"Cái này tính là gì? Cái này phải gọi là lợi dụng tài nguyên hợp lý." Kỷ Tòng Kiêu ngước đầu nhìn trần xe, "Mày không cần nói với tao cái này, mày phải biết, cho dù mày có giết người phóng hỏa thì tao luôn có thể giúp mày hủy xác xóa dấu vết. Mày cần tự vượt qua cửa ải trong lòng mình, chuyện này cũng không phải vụ gì to tát, không thể bình thường hơn được nữa."

Cậu giơ tay lên, vỗ lên đầu Kiều Dịch.

"Về tắm đi, tắm xong lại biến thành người sạch sẽ."

"Lượn nhanh đi, bỏ cái móng vuốt của mày ra." Kiều Dịch bị cậu chọc cười.

"Sau này còn có chuyện như thế, nếu mày muốn đi thì phải báo sớm cho tao một câu, nếu thật sự xảy ra vấn đề gì, tao còn tới kịp thời được." Kỷ Tòng Kiêu dặn dò.



"Biết rồi." Kiều Dịch đáp, lại bắt đầu tán dóc như trước kia, "Hôm nay tao đến là vì buổi thử vai của "Lặng thinh". Tên này có mối quen, có thể giành được tư cách thử vai."

"Lặng thinh" là bộ phim điện ảnh mà đạo diễn Lý đang chuẩn bị, Kỷ Tòng Kiêu từng nghe thấy cái tên này trong bữa tiệc sinh nhật của ông Đỗ. Nếu như Kiều Dịch có thể giành được vai của đạo diễn Lý thật, vậy thì bao nhiêu năm bị mờ nhạt cũng nên kết thúc ở đây thôi. Xưa nay thứ cậu ta thiếu không phải thực lực, mà là cơ hội.

"Tao biết nam chính bộ phim này đã được chọn, nhưng những vai khác thì chưa rõ. Đợi tao về hỏi thăm giúp mày xem sao."

Kiều Dịch không từ chối, mặc dù cậu ta không cho Kỷ Tòng Kiêu làm mối giới thiệu tài nguyên giúp mình, nhưng mấy việc nhỏ như hỏi thăm tin tức thì... không cần khách khí thì cũng đừng khách khí.

"Sao mắt nhiều người lại tệ thế, rõ ràng Trùng Trùng nhà chúng ta là người bạn tốt nhất trên đời." Kiều Dịch cảm khái. Mặc dù bề ngoài bạn bè của Kỷ Tòng Kiêu cực kỳ nhiều, nhưng trên thực tế, số người có thể tâm sự lại chẳng nổi vài người. Khi còn học đại học, cho dù bản thân Kiều Dịch kiêu ngạo như thế nhưng cậu ta vẫn có vài người bạn thân. Còn cái tên này, lúc ốm đau nằm viện, chỉ cần không chủ động nhả tin tức ra ngoài thì hoàn toàn không có ai tới tìm cậu, chứ đừng nói là tới thăm bệnh.

Kỷ Tòng Kiêu cười cười, không nói gì. Cho đến khi Kiều Dịch đã xuống xe, cậu mới rút thuốc lá ra châm một điếu.

Muốn người khác thật lòng với mình, phải dùng sự thật lòng của bản thân để trao đổi. Nhưng từ trước tới nay cậu không phải người chủ động mở lòng, chứ đừng nói thật lòng, đến ngay cả chính bản thân cậu cũng toàn là giả dối vờ vịt, vậy thì làm gì có ai đối xử thật lòng với cậu chứ?

Cậu cũng đã trưởng thành rồi, trẻ con mới cần chơi trò tình bạn, có lẽ cậu không nên chơi nữa. Người trưởng thành nên có cách chơi của người trưởng thành, trao đổi lợi ích mới là phương thức rõ ràng đơn giản nhất.

Kỷ Tòng Kiêu dập tắt điếu thuốc, đánh lái quay xe, đang định về nhà thì điện thoại chợt rung. Tranh thủ đang đèn đỏ, cậu tiện tay mở ra thì thấy——

[Thịnh Hoài: Số 39 đường Cao Thức, Đỗ Minh Cảnh cũng ở đây. Tới không?]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.