Nhìn vẻ mặt của Trình Đế Uy, Liên Vỹ Ngạn phần nào biết được những áp lực trong lòng hắn. Ông chính là tâm phúc duy nhất của Chu Khải Tường ở Hoàng Ảnh Môn suốt bao nhiêu năm qua. Đồng thời cũng là người mà bố già tin tưởng nhờ giúp đỡ Trình Đế Uy khi ông ấy rời khỏi đây.
Sự vất vả đằng sau quyền lực tối cao của người đứng đầu, đó là điều ít ai có thể hiểu. Với một chàng trai còn chưa đến ba mươi tuổi như Trình Đế Uy thì lại càng khó khăn gấp bội.
“Cháu muốn chấm dứt tình trạng hiện tại của chúng ta với Tà Diệc.” Trình Đế Uy đưa tay vuốt mặt. Hắn nói thẳng ra suy nghĩ của bản thân: “Nếu không Hoàng Ảnh Môn sớm muộn rồi sẽ gặp rắc rối lớn. Hơn nữa cháu cũng không rảnh để mình suốt ngày phải bận tâm về những vấn đề chẳng đáng có này.”
“Chú biết.” Liên Vỹ Ngạn khẽ gật đầu. Xong ông liền cầm chén trà lên: “Thế cháu định làm gì đây?”
Nói sao thì nói, rắc rối nào cũng nên có những hướng giải quyết cụ thể chứ nhỉ?
Lời của vị đối diện vừa dứt, người đàn ông liền ngả hẳn người ra ghế sofa. Trình Đế Uy gác một tay lên thành ghế, những ngón tay nhịp nhịp đệm trên mặt sofa bằng nỉ. Hắn bỗng cong môi mỉm cười: “Chú Liên à, đương nhiên cháu đã có dự tính của mình. Chỉ là cháu đang nghĩ tới trường hợp xấu nhất xảy ra.”
“Trường hợp xấu nhất?” Liên Vỹ Ngạn hơi nhướn mày.
Là gì?
Trên mặt bàn có vài giọt nước li ti, hình như là lúc nãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hong-den-tim-lai-tinh-yeu/1725924/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.