Tại tổng bộ của Hoàng Ảnh Môn, cuộc họp ba tháng một lần đang diễn ra như thường lệ. Chu Khải Tường ngồi ở vị trí chủ toạ. Hai bên trái phải của ông là tam đại trụ nguyên lão: Liên Vỹ Ngạn, Lăng Kính Thiên và Diêu Anh Hiển. Xung quanh còn có mười vị đầu lĩnh, là những người chuyên được phân chia quản lý các vấn đề lớn nhỏ trong tổ chức.
Khi Trình Đế Uy tới nơi, cuộc họp đã bắt đầu được một lúc. Hắn lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh Lục Nghị, tránh gây ra chú ý quá lớn mà ảnh hưởng đến mọi người trong phòng.
“Từ khi bắt đầu tới giờ đã nói những vấn đề gì rồi?” Trình Đế Uy ghé tai Lục Nghị, thì thầm hỏi khẽ anh ấy.
Lục Nghị hơn Trình Đế Uy hai tuổi. Anh ấy chính là một trong mười vị đầu lĩnh của Hoàng Ảnh Môn, đồng thời là người trẻ tuổi nhất trong số họ. Hai mươi chín tuổi, thực lực đương nhiên phải vô cùng xuất sắc mới có thể ngồi ở vị trí này.
“Cũng chưa có vấn đề gì quá quan trọng. Vẫn như mấy cuộc họp trước, báo cáo tình hình của tổ chức trong ba tháng nay.” Lục Nghị nhỏ giọng trả lời. Mắt với tai thì vẫn theo dõi một vị đầu lĩnh khác đang báo cáo.
“Nhưng chắc là mọi người cũng đều đoán được cuộc họp hôm nay sẽ có điều đặc biệt.” Anh ấy lại tiếp tục: “Ý định rời khỏi tổ chức của bố già, ai nấy đều đã biết. Có lẽ hôm nay bố sẽ thông báo người kế nhiệm.”
Khuôn mặt Trình Đế Uy hiện lên vẻ trầm tư trong giây lát.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hong-den-tim-lai-tinh-yeu/1725914/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.