Phong Dực đẩy cửa phòng ngủ mà đi vào. Bước chân anh dường như hơi lảo đảo, nguyên nhân chính là vì đã bị hội bạn thân ép uống không ít rượu mừng. Cũng may còn có Trình Đế Uy đỡ cho một chút, nếu không chắc đã ngất trên cành quất từ lâu rồi.
Căn phòng tân hôn rộng rãi. Phong Dực lơ đãng liếc mắt về phía giường ngủ, bất giác mỉm cười. Cô dâu nhỏ của anh đây rồi.
Vu An Kỳ tựa người vào thành giường. Dường như cô đang chờ đợi chồng của mình quay về, nhưng lại ngủ thiếp đi mất. Cũng đúng thôi, cả một ngày quay cuồng như vậy, mệt mỏi là điều chắc chắn không thể tránh khỏi.
Cảm nhận được có ai đó đụng vào người mình, Vu An Kỳ theo bản năng liền tỉnh giấc. Đập vào mắt cô lúc này chính là khuôn mặt điển trai của Phong Dực.
"Chồng, anh về rồi ư?"
Một tiếng "chồng" phát ra càng khiến tâm tình Phong Dực tốt thêm vài phần. Anh quỳ một gối trước mặt Vu An Kỳ, dịu dàng hỏi cô: "Nếu thấy mệt, sao em không đi ngủ trước đi?"
"Không mệt lắm ạ. Em muốn đợi anh về." Vu An Kỳ nũng nịu ôm cổ Phong Dực, thì thầm bên tai anh.
Sự ngọt ngào của cô gái nhỏ làm cho cõi lòng ai đó bỗng chốc trở nên mềm nhũn. Thế rồi anh gỡ tay cô ra, chậm rãi đứng dậy.
"Vậy giờ em mau ngủ đi. Muộn lắm rồi!"
Phong Dực vừa nói vừa cởi bỏ áo vest cùng cà vạt, vắt lên thành ghế. Nhưng khi anh mới quay người lại, lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hong-den-noi-loan-va-sa-doa/2953726/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.