Con dâu và hai đứa cháu nội đã đi được một năm. Điều này khiến Triệu Bích Lệ cực kì phiền não.
Vì sao ư? Vì Triệu Bích Lệ nhớ con dâu và cháu nội ngoan của bà. Mặc dù hiện tại có thêm Tiểu Kỳ bầu bạn, nhưng dẫu vậy, Nhiên Nhiên đã bên bà mười mấy năm. Giờ con bé không còn ở đây, quả thật có chút trống vắng.
Khi Vu An Kỳ bế Vu An Niên bước vào phòng của Triệu Bích Lệ, chỉ thấy bà nội cô đang ngồi trên tràng kỷ, thở dài thườn thượt. Vẻ mặt bà chẳng hề che giấu sự ưu phiền.
"Bà nội, bà làm sao thế ạ?" Vu An Kỳ khẽ hỏi. Cô hơi cúi người, thả em trai xuống sàn. Cậu nhóc Vu An Niên đã được hơn một tuổi, biết đi rồi. Chân vừa chạm đất, cậu bé liền lon ton chạy đến bên Triệu Bích Lệ.
Triệu Bích Lệ dang tay ôm lấy Vu An Niên, bế cậu bé đặt lên đùi mình. Bà ngước mắt nhìn Vu An Kỳ đứng đó, lại bảo: "Tiểu Kỳ, con cũng tới đây ngồi đi."
Vu An Kỳ đi đến bên tràng kỷ, ngồi xuống. Cô lặp lại câu hỏi kia một lần nữa: "Bà nội, bà gặp chuyện phiền lòng ư?"
"Cũng chẳng phải việc gì to tát." Triệu Bích Lệ lắc đầu, khẽ thở dài: "Chỉ là bỗng nhiên thấy nhớ chị cả con mà thôi."
Ra thế!
Vu An Kỳ xem như đã hiểu được nỗi lòng của bà nội. Bản thân cô cũng nhớ chị cả. Mặc dù bọn họ vẫn thường hay facetime với nhau, nhưng chẳng đủ để khoả lấp sự nhớ nhung.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hong-den-noi-loan-va-sa-doa/2953687/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.