Hắc Ly đặt chiếc điện thoại đã tắt xuống đệm giường. Đôi mắt cô đượm buồn liếc qua chỗ hành lí va li đã được xếp gọn gàng, đặt ở trong góc phòng ngủ.
Ngày mai nữa thôi. Một lần cuối cùng nữa thôi.
...
Ngay bên bờ vịnh Victory, nhà hàng Hong Kong Lalarena được thiết kế với không gian mở. Ngồi trong nhà hàng nhưng các vị khách vẫn có thể nghe được tiếng sóng biển rì rào, vẫn được cảm nhận những mùi vị của biển cả tựa như đang ngồi giữa đại dương bao la và thưởng thức những món kiểu Tây tươi ngon do đầu bếp chế biến. Cửa sổ làm bằng kính thủy tinh trong suốt hướng nhìn ra mặt biển phẳng lặng. Quả thật khiến cho tâm hồn người ta cảm thấy thư thái.
Khi Hắc Ly và Trình Đế Uy đến nơi, mặt trời đã dần khuất dạng về phía tây. Chỉ còn lại một phần đỏ rực còn lấp ló cùng cái bóng của nó phản chiếu trên mặt biển. Cả một vùng trời biển đều được nhuộm sắc vàng cam dịu dàng. Màu của sự lặng yên, thanh bình lan tỏa khắp không gian. Gió thổi khẽ lay lay rặng dừa xanh. Bờ cát phủ ánh đỏ trải dài tít tắp. Thấp thoáng đường chân trời có cánh chim hải âu.
Khung cảnh quá đỗi yên bình khiến tâm trạng Hắc Ly cũng dễ chịu hơn hẳn. Nhìn đôi môi hơi nhếch lên của cô, Trình Đế Uy liền cảm thấy mình lựa chọn địa điểm này quả thật chính xác.
Trong lúc đợi người phục vụ mang các món ăn đã đặt trước lên, Hắc Ly chỉ đơn giản là ngồi chống cằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hong-den-noi-loan-va-sa-doa/2953680/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.