"Vu An Tình do rối loạn di truyền, dẫn tới ung thư bạch cầu."
Không thể nào!
Câu kết luận của Tô Y Ninh tựa như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào đầu Vu An Kỳ. Cô ấy nghe xong mà sắc mặt thoáng trở nên trắng bệch. Cả người phút chốc cảm thấy vô lực, rồi bất ngờ ngã khuỵu xuống.
"Cẩn thận!" May thay, Phong Dực đã kịp thời tiến lên đỡ lấy cô ấy. Anh lo lắng hỏi thăm: "Kỳ, em không sao chứ?"
Vu An Kỳ chẳng buồn đáp. Cô ấy cứ nhìn chằm chằm Tô Y Ninh, giống như đang muốn hỏi: "Bác sĩ Tô, cô đang đùa đúng không?"
Ngay cả Phong Khải cũng chẳng tin nổi vào tai mình. Anh ấy vội đứng dậy, tiến tới chất vấn Tô Y Ninh: "Không thể nào! Viện trưởng Tô, Tiểu Tình trước giờ chẳng hề có biểu hiện gì của một người mắc bệnh. Sao đùng cái cô lại tuyên bố em ấy bị ung thư được?"
Ý muốn nói là liệu có phải đã nhầm lẫn ở đâu rồi không?
Tô Y Ninh lắc đầu thở dài. Đây vốn là phản ứng thường thấy ở các bệnh nhân lẫn người nhà sau khi nghe kết luận của bác sĩ. Đột nhiên phát hiện mình sắp chết, ai mà chẳng khó tin.
Tuy nhiên, sự thật thì cũng không thể thay đổi: "Các triệu chứng của bệnh bạch cầu thường mờ nhạt và không điển hình. Chính vì vậy mới không ai nhận ra điều bất thường."
Đúng lúc này, Vu Kính Trung và Lâm Nhã An từ xa đi đến. Vẻ mặt Vu Kính Trung đầy lo lắng, vội hỏi Tô Y Ninh: "Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hong-den-noi-loan-va-sa-doa/2953664/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.