"Anh đẹp trai, anh ngồi đây đã lâu rồi. Anh đang chờ ai vậy?" Tưởng Diệu Diệu nghiêng đầu nhìn người đàn ông ngồi ở chiếc bàn kê cạnh cửa sổ, tò mò hỏi.
Hoắc Dật Minh vốn quan sát khung cảnh bên ngoài thông qua tấm kính thủy tinh hai mặt của quán cà phê. Nghe thấy Tưởng Diệu Diệu nhắc mình, anh cũng quay đầu nhìn cô nhóc, mỉm cười hiền hòa đáp: "Cô bé, anh đang chờ bạn gái của anh."
"Bạn gái anh ư?" Thái độ Tưởng Diệu trở nên nghiêm túc, vẻ mặt cô nhóc tỏ ra suy tư: "Chị ấy có xinh không hả anh?"
"Xinh không à?" Hoắc Dật Minh trầm ngâm: "Rất xinh đẹp. Có lẽ là cô gái xinh nhất Hong Kong này."
Thực ra Hoắc Dật Minh chẳng hề phóng đại. Nhan sắc của Hắc Ly vốn luôn được nhiều người tán dương. Trong mắt anh, cô cũng luôn là cô gái xinh đẹp nhất.
"Thật hả anh? Tự nhiên em muốn được gặp chị ấy quá!" Tưởng Diệu Diệu nghe thế, không giấu nổi thích thú mà nói. Cô bé phải xem thử xem chị gái ấy có xinh đẹp như công chúa Belle của cô bé không.
"Được rồi, Diệu Diệu. Mau vào trong học bài đi con." Tưởng Diễm trong lúc pha cà phê liền lên tiếng nhắc nhở nhóc con nhà mình trước khi những câu hỏi của cô bé trở thành làm phiền khách hàng.
"Leng keng!"
Lúc này, tiếng chuông nơi cửa quán lại phát ra âm thanh. Cửa được đẩy vào bên trong.
"Chị Ly, chị tới rồi!" Tưởng Diệu Diệu là người đầu tiên trông thấy Hắc Ly. Cô nhóc vội chạy đến chỗ cô, rồi nhào vào lòng cô ôm ấp cọ cọ.
"Nhớ!" Tưởng Diệu Diệu chu môi, ngọt ngào nói. Nói xong, cô nhóc lại nhìn ra sau lưng Hắc Ly, tựa như muốn tìm kiếm ai đó.
"Trình ca đâu hả chị?"
Những lần trước đây thường có cả Trình Đế Uy lẫn Hắc Ly đến Lover's café chơi với Tưởng Diệu Diệu. Hôm nay lại không thấy hắn, tất nhiên cô nhóc sẽ thắc mắc.
"Diệu Diệu ngoan, hôm nay Trình ca có việc bận. Chỉ mình chị tới chơi cùng em thôi." Hắc Ly xoa đầu Tưởng Diệu Diệu, nhỏ giọng giải thích cho cô bé.
Kì thật không phải Trình Đế Uy không thể đến, mà là vì cô muốn gặp Hoắc Dật Minh để nói rõ mọi chuyện. Nếu hắn đi theo, chắc chắn không khí sẽ trở nên gượng gạo.
Nói xong, khi Hắc Ly vừa mới ngẩng mặt định quan sát xung quanh, ngay lập tức liền bắt gặp Hoắc Dật Minh đang hướng mắt về phía mình. Có vẻ anh đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa cô và Diệu Diệu.
Tưởng Diễm cũng nhanh chóng nhận ra mối quan hệ bất thường giữa Hắc Ly và Hoắc Dật Minh. Chị vội đuổi khéo Tưởng Diệu Diệu đi chỗ khác chơi.
Cô nhóc Tưởng Diệu Diệu rời khỏi, Hắc Ly mới bước tới bên bàn Hoắc Dật Minh đang ngồi. Cô chậm rãi ngồi xuống đối diện anh. Mới tám giờ sáng, trong quán vắng lặng, chỉ có hai người họ làm khách.
Sau khi Tưởng Diễm pha cho Hắc Ly một tách hồng trà bá tước rồi đổi tạm tấm biển trước cửa thành 'CLOSE', chị cũng lui ra phía sau quán để cho hai con người kia có không gian riêng nói chuyện.
"Tất cả đều là kế hoạch của em phải không?" Hoắc Dật Minh giữ cho thái độ của bản thân bình tĩnh nhất có thể. Anh hỏi người đối diện: "Từ việc đề xuất đính hôn đến việc đào hôn?"
"Đúng thế." Hắc Ly không nhìn Hoắc Dật Minh, mà nhìn khuôn mặt bản thân phản chiếu trong tách trà đặt trên bàn. Chỉ hai chữ cô thốt ra đã khẳng định toàn bộ mọi chuyện: "Thậm chí cả việc hẹn hò với anh, hay việc cặp kè với Trình Đế Uy từ trước đó, đều là kế hoạch được trù tính từ lâu."
Sự thản nhiên của Hắc Ly khiến Hoắc Dật Minh phải ngỡ ngàng. Anh cứ nghĩ A Nhiên của anh sẽ giải thích cho anh mọi chuyện, để anh không tiếp tục hiểu lầm cô nữa. Nhưng rồi thứ anh nhận được lại chỉ là lời khẳng định chắc chắn về những nghi vấn ngổn ngang trong lòng mấy ngày qua?
Thoáng chốc, Hoắc Dật Minh cảm thấy người con gái trước mặt này trở nên xa lạ hơn bao giờ hết. A Nhiên mà anh quen vốn là một cô gái hay cười, đơn thuần, hỉ nộ ái ố đều dễ dàng hiện rõ trên gương mặt.
Còn kẻ ngồi đối diện anh? Hiện tại cô đang bị chửi bới thậm tệ ngoài kia, vậy mà vẫn có thể duy trì thái độ bình thản để nói với anh những lời vô tình tàn nhẫn.
Tại sao lại lợi dụng anh?
Tại sao lại lừa dối anh?
Tại sao lại chơi đùa với tình cảm của anh?
Rất nhiều câu hỏi tại sao nhưng Hoắc Dật Minh chẳng thể nào thốt ra nổi. Cuối cùng chỉ còn hai tiếng duy nhất: "Tại sao?"
Hắc Ly đưa tách trà lên môi, từ từ nhấp một ngụm. Vị trà đăng đắng chậm rãi lan trong khoang miệng. Cô đặt lại chiếc tách về đĩa, ngẩng đầu nhìn thẳng Hoắc Dật Minh: "Vì trả thù."
Đó là câu trả lời của cô.
"Việc li hôn đã khiến mẹ em khổ sở. Em biết rõ, mẹ rất yêu ba em. Mà nếu như mẹ em đã không thoải mái, thì chẳng có lí do gì ba em với người đàn bà lăng loàn kia được yên ổn." Nói trắng ra, Hắc Ly căn bản không cam lòng nhìn những kẻ gây chuyện lại đường đường chính chính hạnh phúc bên nhau.
Cô chẳng dám nhận bản thân là người độ lượng, ngược lại rất nhỏ nhen ích kỷ: "Bắt tay với Trình Đế Uy, vì anh ấy là con trai của Trình Chấn Nam, để chọc cho ba em tức chết."
Thuận tiện nhờ Trình Đế Uy giúp đỡ một chút, tống cổ ả đàn bà họ Thẩm đó cút khỏi nhà cô trước khi bà ta và Vu Hạo Đông bòn rút hết Vu thị.
Hoắc Dật Minh nghe những lời Hắc Ly nói, tâm trạng anh đã chua chát tới mức khó chịu. Người trước mặt anh bây giờ, từng lời từng lời cô thốt ra đều mang đầy sự mưu tính.
Hồi lâu sau, Hoắc Dật Minh mới hỏi tiếp: "Vậy còn anh thì sao? A Nhiên, em có thích anh không?"
Anh rất muốn biết điều này, muốn biết tình cảm của cô có thật hay chỉ là lợi dụng anh để khiến cho kế hoạch cô toan tính càng thêm thành công.
Hắc Ly trầm ngâm chưa vội đáp. Rồi, cô khẽ thở dài: "Em đã từng thích anh."
...
Khi Lâm Nhã Điềm vừa bước vào quán bar, cô liền thấy Hoắc Dật Minh đang ngồi một mình ở phía quầy rượu, uống từng ngụm rượu lớn trong cốc thủy tinh.
Buổi tối Hoắc Dật Minh không về ăn cơm, gọi điện cũng không nghe máy. Mẹ Hoắc lo lắng liền gọi cho Lâm Nhã Điềm. Vì mấy ngày nay cô đều bên anh, nên bà nghĩ cô sẽ biết anh ở đâu.
Sự thật là Lâm Nhã Điềm cũng chẳng biết Hoắc Dật Minh đang ở đâu. May mắn, anh trai Tư Dật của cô gọi báo rằng nhìn thấy anh tại đây.
"Học trưởng!" Cô đi tới bên anh, nhỏ giọng khẽ gọi.
Hoắc Dật Minh tất nhiên nhận ra được giọng nói quen thuộc cùng cách gọi riêng biệt mà Lâm Nhã Điềm dành cho anh. Anh ngẩng đầu nhìn cô trong giây lát, rồi lại tiếp tục uống rượu.
"Học trưởng!" Lâm Nhã Điềm ngồi xuống cạnh anh: "Tại sao anh không nghe điện thoại của bác gái?"
Hoắc Dật Minh chưa trả lời ngay. Anh dùng ngón cái vuốt vuốt mép cốc, chậm rãi nói: "Sáng nay anh đã gặp A Nhiên."
Gặp chị họ An Nhiên?
Nghe vậy, Lâm Nhã Điềm đầu tiên là sững sờ, sau đó liền vỡ lẽ. Có vẻ như hai người họ đã có một cuộc nói chuyện không mấy vui vẻ.
Gương mặt Hoắc Dật Minh lúc này phảng phất nét ưu phiền cùng buồn bã. Lâm Nhã Điềm im lặng nhìn anh, hai tay cô đan xoắn vào nhau. Đây là động tác quen thuộc của cô mỗi khi đắn đo một chuyện gì đó.
Quán rượu vắng khách, người pha chế lại ở khá xa bọn họ. Vây quanh hai người bây giờ là cả khoảng không yên tĩnh, chỉ còn tiếng nhạc êm ru vang lên đều đều.
Hồi lâu sau, Lâm Nhã Điềm dường như đã quyết định được bản thân nên làm thế nào. Cô khẽ cắn môi, mở miệng gọi anh: "Học trưởng, em xin lỗi!"
Bàn tay cầm cốc của Hoắc Dật Minh hơi khựng lại. Lúc này, anh mới quay sang cô. Đến lượt anh hỏi: "Vì điều gì?"
Đối diện với vẻ mặt bình tĩnh cùng đôi mắt của anh, thoáng chốc Lâm Nhã Điềm lại chẳng dám trả lời, vội vàng lảng tránh. Nhưng rồi, cô vẫn hạ quyết tâm, ngập ngừng đáp: "Chuyện của chị họ và Trình Đế Uy...thực ra em đã biết từ lâu rồi!"
Dứt lời, Lâm Nhã Điềm ngẩng mặt rụt rè liếc xem phản ứng của Hoắc Dật Minh. Anh chưa tỏ thái độ gì, nhưng dường như đang đợi cô nói tiếp.
Chậm rãi hít sâu một hơi như để lấy thêm dũng khí, Lâm Nhã Điềm nhìn thẳng anh, nói liền mạch: "Hôm chúng ta đến bệnh viện thăm chị họ, khi em quay lại lấy điện thoại thì thấy chị họ với Trình Đế Uy hôn nhau. Lúc anh gọi điện, chị ấy đang ở cạnh anh ta..."
"Cạch!"
Tiếng va chạm vang lên đột ngột sau khi Lâm Nhã Điềm vừa nói xong. Hoắc Dật Minh đặt mạnh chiếc cốc xuống bàn.
"Tại sao lại giấu anh?" Anh bắt đầu chất vấn cô: "Nhã Điềm, anh luôn coi em như người thân của mình. Tại sao em lại giấu anh một chuyện hệ trọng như vậy?"
Hoắc Dật Minh vốn không sợ điều tiếng bên ngoài. Nhưng anh rất ghét bị lừa dối, ai cũng thế thôi. Cảm giác đó chẳng hề dễ chịu chút nào cả.
Lâm Nhã Điềm phải đáp sao bây giờ? Chẳng lẽ cô phải nói là vì cô muốn anh chết tâm với chị họ, càng nhiều càng tốt? Có vậy, cô mới có cơ hội bên anh.
"Nhã Điềm, A Nhiên lừa anh thì thôi đi." Hoắc Dật Minh chẳng để tâm sắc mặt Lâm Nhã Điềm. Anh tiếp tục hỏi cô: "Cớ gì, ngay cả người anh coi như em gái là em, cũng lừa anh?"
Em gái?
Lâm Nhã Điềm ngỡ ngàng. Thế rồi, cảm xúc ăn năn trong lòng lập tức trở thành chua xót cùng cực. Hoá ra, anh chỉ coi cô như em gái thôi ư?
Giả dụ Hoắc Dật Minh xem cô là một người bạn, ít ra cô vẫn còn có hy vọng. Nhưng nếu là em gái...Lâm Nhã Điềm cười khổ. Anh trai sao có thể thích em gái của chính mình chứ?
"Hoắc Dật Minh!" Lần này, Lâm Nhã Điềm đã không còn gọi anh bằng hai chữ 'học trưởng' kia nữa: "Em thừa nhận bản thân không nên giấu anh. Nhưng anh biết không? Ngay từ đầu, em chưa từng mong anh sẽ coi em như em gái. Bởi vì em thích anh, rất thích anh!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]