Chương trước
Chương sau
Editor: Dì Annie

Hai người trở lại chung cư vẫn chưa đến tám giờ. Cũng may là cuối tuần, thời điểm này người ra vào không nhiều, Diệp Mân mặc đồ ngủ cũng không bị người ta xem như vật lạ.

Tối hôm qua ra mồ hôi, bây giờ cả người vẫn dinh dính khó chịu. Cô vào nhà, việc đầu tiên là kiểm tra điện thoại, xác định không có liên lạc nào quan trọng, sau đó nhanh chóng đi tắm.

Không ngờ cô vừa đi vào phòng tắm, Tần Mặc cũng mặt dày mày dạn chui vào trong.

"Anh làm gì vậy?"

"Tắm rửa."

"Em tắm đã rồi đến lượt anh."

"Cùng nhau tắm tiết kiệm nước."

Diệp Mân hoàn toàn im lặng với hành vi lưu manh này của anh, nếu như không thấy được thứ anh cầm trong tay, cô còn có thể miễn cưỡng thuyết phục bản thân là anh thật sự muốn tắm.

Đang định đạp anh ra ngoài, bên ngoài bỗng có tiếng đập cửa.

"Lão Tần, tôi biết cậu về rồi." Giang Lâm nổi trận lôi đình gào lên.

Tần Mặc nhắm mắt thở dài, thầm văng tục một câu, bất đắc dĩ quay người đi ra ngoài.

Diệp Mân nhanh chóng đóng cửa nhà vệ sinh lại.

Cô vốn không cảm thấy quá khó chịu, nhưng khi cởi quần áo ra, vô tình nhìn thấy mấy dấu vết đỏ đỏ tím tím trên cơ thể, cô lập tức thấy chỗ nào cũng đau.

Tên khốn này quả thật là Hao Thiên Khuyển đầu thai mà!

Cùng lúc đó, Tần Mặc đi ra ngoài, đối diện với lửa giận đùng đùng của Giang Lâm và Lâm Khải Phong, thản nhiên nói: "Chào buổi sáng!"

Dù sao tối hôm qua cũng được hoàn thành sứ mệnh hòa hợp với người mình thích, tâm trạng của anh đang rất tốt. Đối mặt với hai gia hỏa sát phong cảnh này, anh cũng không có xúc động muốn đánh người.

Giang Lâm giơ điện thoại anh để lại chung cư để che giấu tai mắt lên, nói: "Vì trốn tránh giám sát mà ngay cả điện thoại cậu cũng không cần à?"

Tần Mặc cười ha hả, đắc ý móc trong túi ra một cái điện thoại khác: "Đàn ông thông minh, đương nhiên phải có điện thoại dự phòng. Hơn nữa, tôi muốn cùng bạn gái trải qua thế giới hai người tuyệt diệu mà như chiến tranh tình báo cũng đâu có dễ dàng gì?"

Giang Lâm và Lâm Khải Phong nhìn nhau, vọt người lên kéo anh vào phòng sát vách, lại một trận chiến gà bay chó sủa.

Đợi chiến tranh kết thúc, Tần Mặc thở phì phò ngồi thẳng người, sửa sang lại tóc, dáng vẻ xuân phong đắc ý*. Sau đó anh hắng giọng một cái, nghiêm túc nói: "Đừng làm rộn nữa, chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi. Hai người các cậu quấy rối tôi hơn một tháng cũng đủ rồi, bộ không định để tôi và Diệp Mân ở bên nhau sao?"

*tươi trẻ như gió xuân

"Không!" Hai người đồng thanh nói.

Khóe môi Tần Mặc giật giật: "Tôi thấy hai cậu độc thân lâu quá thành biến thái mất rồi, ghen tị tôi với Diệp Mân trai tài gái sắc tâm đầu ý hợp hả!"

Giang Lâm vì một tiếng khinh bỉ: "Thứ đàn ông cặn bã như cậu sao mà xứng với Tiểu Diệp tử?"

Tần Mặc nhíu mày, đưa tay bóp lấy khuôn mặt trắng nõn của Giang Lâm, nói: "Đừng có tưởng tôi không biết, trong lòng cậu cũng có ý với Diệp Mân!"

Giang Lâm giận dữ: "Cậu đừng có ngậm máu phun người!"

Tần Mặc có ngậm máu phun người không thì chưa biết, nhưng mà anh trực tiếp bị cậu ta phun nước miếng vào mặt.

"Được rồi, không trêu cậu nữa." Tần Mặc buông tay ra lau mặt, "Đợi lúc tôi dọn qua sát vách ở với Diệp Mân rồi, sau này cậu ở nhà này một mình."

"Không được!"

"Không phải chứ, tôi có bạn gái sao lại không thể ở cùng bạn gái? Mỗi ngày ở cùng phòng với đứa trẻ to xác như cậu làm gì, tôi có gay đâu. Cậu sợ ở một mình thì gọi A Phong đến ở cùng cậu, hai tên độc thân các cậu vừa vặn có thể lập nhóm."

"Đừng!" Lâm Khải Phong la lên, "Gần đây tôi cũng có cảm giác Hồng Loan tinh động*, không chừng mấy ngày nữa thoát ế, đến lúc đó mang bạn gái về thì không tiện."

*mệnh có sao Hồng Loan, chỉ may mắn về việc cưới hỏi, hoặc có thể hiểu là tình yêu đích thực đến rồi.

Giang Lâm vì thấy Lâm Khải Phong lôi thôi nên cũng không muốn ở cùng cậu ta. Cậu suy nghĩ, nói: "Vậy thế này đi, tôi cũng không phải người không nói đạo lý, chờ tôi thoát ế rồi, cậu có thể dọn sang ở với Tiểu Diệp tử."

Tần Mặc nghiêm mặt nói: "Chờ cậu thoát ế? Vậy ít nhất phải đợi đến tám năm mười năm nữa hả?"

Giang Lâm cả giận nói: "Cậu xem thường người khác quá nhỉ? Không chừng tôi lấy vợ trước cậu đó."

Tần Mặc xùy một tiếng: "Tuổi không lớn mà khẩu khí không nhỏ nhỉ."

Giang Lâm nói: "Tôi mặc kệ, dù sao thì cậu cũng không được dọn đi. Cậu mà dọn đi, mỗi ngày tôi sẽ sang gõ cửa nhà sát vách lúc nửa đêm."

"Xem như cậu lợi hại!"

*

Dưới sự khóc lóc om sòm của Giang thiên tài, kế hoạch dọn qua nhà sát vách ở với bạn gái của Tần Mặc đành phải tạm thời gác lại.

Đương nhiên đây chỉ là kế hoạch đơn phương của anh, Diệp Mân căn bản chưa đồng ý.

Nhưng mà đã ăn thịt được một lần, hơn nữa còn là mỹ vị, bất luận thế nào Tần thiếu gia cũng sẽ không từ bỏ phúc lợi trong tay.

Một người còn sống sao có thể bị nghẹn nước tiểu mà chết?

Ban đêm, Diệp Mân đang ngủ say, bỗng nhiên cảm giác được có người hôn môi mình, lập tức bị dọa đến tỉnh, cô bật dậy, dùng sức đá văng người.

"Ui!" Tần Mặc bị đạp xuống giường, đau đớn kêu rên.

Diệp Mân nghe được âm thanh quen thuộc, trái tim lập tức thả lỏng.

Cô mở đèn ngủ, người nào đó ôm bụng dưới, đau đến nhe răng trợn mắt.

"Em tưởng rằng có trộm đến, suýt chút nữa dọa chết em." Cô cạn lời nói.

Cô còn chưa kịp đưa chìa khóa dự phòng, nửa đêm anh đã làm hái hoa tặc.

Thân thể Tần Mặc tàn tạ nhưng ý chí kiên cường bò lên giường: "Em mà dời chân xuống 5cm nữa thì tính phúc nửa đời sau của chúng ta không còn đâu."

"Ai bảo hơn nửa đêm anh chui vào phòng em làm gì?"

"Em tưởng anh muốn làm trộm lắm hả? Anh quang minh chính đại tới tìm em, không được nửa tiếng Lâm ca liền gõ cửa quấy rối, anh đành phải thừa dịp cậu ta ngủ mà tới tìm em."

Anh chui vào trong chăn, vươn tay ôm cô: "Còn nửa hộp áo mưa chưa dùng hết đó, ngày mai lại đi làm rồi, đêm nay chúng ta tiếp tục cố gắng."

Diệp Mân đưa tay chọc phần bụng dưới của anh, anh than nhẹ.

Khóe miệng cô co rút, nói: "Thân thể tàn tạ mà ý chí anh cũng còn kiên cường quá nhỉ."

"Không còn cách nào khác, anh nào ngờ nói chuyện yêu đương với em lại gian nan như thế."

Diệp Mân hít sâu một hơi: "Tần Mặc, hai chúng ta mới ở chung hơn một tháng, sinh hoạt của anh có phải hơi quá mức rồi không? Chúng ta có thể tiết chế hơn một chút được không?"

Tần Mặc quan sát cô, xem thường nói: "Em không nghĩ là anh đã phải nhịn bao lâu rồi à? Anh không sử dụng hết hai hộp áo mưa đã là rất tiết chế rồi."

Dứt lời, anh chịu đựng sự đau đớn ở phần bụng, đè cô dưới thân, đổ ập người xuống hôn một trận cuồng nhiệt.

Có điều lúc anh thẳng người chuẩn bị nâng thương ra trận, bụng dưới bỗng nhiên đau đớn, anh kêu một tiếng: "Chắc bụng của anh bị em đả thương mất rồi."

Diệp Mân hoàn hồn từ trong cơn ướt át, chồm dậy nhìn mặt anh nhăn thành một đống nhưng dáng vẻ vẫn không có ý định từ bỏ, đẩy anh ra: "Để em xem một chút."

Cô mở đèn lớn.

Cú đá trong lúc mơ màng của cô cũng thật lực, bây giờ nghĩ lại còn thấy sợ, nếu mà đá trúng chỗ hiểm, nửa đời sau của Tần Mặc coi như xong.

Cô cúi đầu nhìn phần bụng rắn chắc của anh, có điều chưa thấy chỗ bị thương đã thấy quang cảnh hừng hực bên dưới.

Mặt cô đỏ ửng, nhanh chóng phủ chăn lên cho anh, hỏi: "Bị thương thật rồi hả?"

Tần Mặc buồn bực gật đầu, vô lực ngã xuống giường: "Không dùng lực thì không cảm giác được, vừa dùng lực một chút thì đau."

Diệp Mân thở dài, mặc lại quần áo: "Em lấy dầu hoa hồng bôi cho anh."

Tần Mặc nói: "Số anh sao mà khổ thế này! Ngày đầu tiên hết kì thử việc liền bị bạn gái đạp tổn thương."

Diệp Mân cầm dầu hoa hồng đi tới, nói: "Ai bảo nửa đêm anh đánh lén em làm gì?"

Cô ngồi lên giường, đổ dầu hoa hồng ra lòng bàn tay, xoa lên chỗ đau của anh.

"Ái – em nhẹ chút."

"Mạnh thì mới mau hết được."

Tần Mặc kêu gào đau đớn một lúc, chẳng mấy chốc thanh âm đã thay đổi, lặng lẽ kéo tay cô đi xuống.

Diệp Mân trợn mắt há mồm: "Anh có còn là người không?"

Tần Mặc nói: "Em cứ sờ lên người anh, bảo sao anh không có phản ứng được?"

"Thế này là sờ à? Em đang bôi thuốc cho anh chứ bộ!"

Tần Mặc nói: "Với anh thì đều giống nhau. Xin em rũ lòng thương giúp anh một chút, không lẽ em muốn tấm thân tàn tạ còn bôi dầu hoa hồng của anh phải cố gắng phấn đấu sao."

Diệp Mân hoàn toàn bị độ mặt dày vô sỉ của anh đánh bại. Vì sao mới yêu đương có nửa tháng mà cô đã bước vào giai đoạn mất khống chế thế này.

Nhưng để có thể nghỉ ngơi sớm một chút, lần này cô vẫn giúp người làm niềm vui.

*

Sáng hôm sau, phần bụng bị thương của Tần Mặc đã lành hơn phân nửa, dùng xong hai cái áo mưa mới sảng khoái trở về phòng.

Giang Lâm vừa thức dậy, xoa mắt nói: "Sao cậu dậy sớm vậy?"

Tần Mặc nói: "Tôi đi tập thể dục buổi sáng."

Giang Lâm nhìn vết mồ hôi chưa khô trên tóc anh, gật đầu nói: "Cũng tập được kha khá nhỉ, ra nhiều mồ hôi như thế."

Tần Mặc cười xấu xa nói: "Còn phải nói, rất rất thoải mái. Tôi đi tắm đây

Giang thiên tài ngây thơ gật đầu: "Ừ."

Mặc dù thỉnh thoảng Lâm Khải Phong và Giang Lâm cũng quấy rối, nhưng lâu ngày, nhiệt tình dần dần cũng tiêu tan. Trừ việc Giang Lâm kiên quyết phản đối Tần Mặc dọn đi, ngày thường hai người hẹn hò không còn bị can thiệp nữa.

Dù sao thì đi theo ăn cẩu lương còn không bằng đánh hai ván game.

Chớp mắt đã đến tháng chín, con chip PHX đời đầu của công ty bước vào giai đoạn sản xuất. Đương nhiên việc này không thể để xảy ra sơ suất, trong mấy người họ nhất định phải có một người xuống xưởng phụ trách hướng dẫn kỹ thuật. Vì Diệp Mân khá quen thuộc với phương diện này nên cô chủ động nhận nhiệm vụ.

Chuyến đi này ít nhất cũng mất nửa tháng, Tần Mặc lưu luyến không rời, mỗi ngày hận không thể ăn cơm cũng nắm tay, Lâm Khải Phong và Giang Lâm khinh bỉ anh, chán ghét không muốn ngồi cùng bàn.

Gần đây công ty có thêm đối tác mới, mấy ông chủ bọn họ không còn lo lắng như trước, mặc dù chưa được chia hoa hồng nhưng tiền thưởng cũng đã có.

Tiền lương được phát trước cuối tuần, Tần Mặc nhanh chóng dẫn người đến trung tâm thương mại.

Thấy anh dẫn mình vào mấy cửa hàng hàng hiệu, thử xong bộ nào anh cũng bảo nhân viên gói lại, mặt Diệp Mân bất mãn nói: "Tần tổng, bây giờ còn cách hai tài xế tám trợ lý xa lắm, anh nhất định phải tiêu xài như thế hả?"

Tần Mặc nói: "Em đi công tác đại diện cho công ty chúng ta, nhất định phải ăn mặc thật xinh đẹp. Hơn nữa anh cũng chưa mua gì cho em, bây giờ được lãnh lương, vừa hay mua sắm cho em một chút."

Diệp Mân cười khẽ: "Tự em cũng mua được mà."

"Sao mà giống nhau được?"

Nói xong anh tiếp tục đi chọn giày cho cô.

Đúng lúc này có một đôi nam nữ đi tới.

"Hoan nghênh quý khách!"

Diệp Mân ngồi trên ghế sô pha, vô thức quay đầu nhìn, lại thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Tính ra, lần cuối cùng gặp Triệu Đình đã là lần về trường nộp bản thảo khóa luận trước đó.

Qua mấy tháng, Triệu Đình đã thật sự trở thành người của xã hội, từ khí chất đến phong cách thời trang đều trưởng thành quyến rũ. Túi xách hàng hiệu trên tay cũng càng ngày càng đắt tiền.

Phụ nữ hai sáu hai bảy tuổi đã bắt đầu có dấu vết tuổi tác, nhưng không thể không thừa nhận, Triệu Đình bây giờ quả thật là mỹ nhân hiếm thấy.

Cô ấy khoát tay một người đàn ông, trông lớn tuổi hơn cô ấy không ít, mặc dù tướng mạo bình thường, nhưng khí chất an nhàn sung sướng kia hẳn là một phần tử trí thức thành công.

"Diệp Mân? Trùng hợp thế?" Cô ấy cười chủ động chào hỏi.

Diệp Mân gật đầu: "Tới mua đồ hả?"

Triệu Đình nói: "Vừa ăn cơm xong, dạo qua xem một lúc."

Tần Mặc đang đứng lựa giày, quay đầu hờ hững nhìn về bên này, lại tiếp tục nghiêm túc chọn lựa.

Trong nháy mắt sắc mặt Triệu Đình có hơi mất tự nhiên nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, kéo tay người đàn ông đi lên trước, giới thiệu: "Ông xã, đây là bạn cùng phòng của em hồi trước, Diệp Mân, là học bá khoa kỹ thuật đó, bây giờ đang khởi nghiệp mở công ty. Diệp Mân, đây là vị hôn phu của tôi."

"Chào cô." Người đàn ông nho nhã lịch sự chào hỏi.

Diệp Mân: "Chào anh."

Triệu Đình lại nghĩ tới điều gì, lấy ra một tấm thiệp mời trong túi: "Tháng sau chúng tôi cử hành hôn lễ, cậu có rảnh thì đến uống chén rượu mừng nhé."

Diệp Mân nhận tấm thiệp, gật đầu cười nói: "Được."

Vị hôn phu của Triệu Đình vỗ tay bạn gái: "Đi chọn đồ em thích đi, anh ngồi chờ em."

"Cảm ơn ông xã." Triệu Đình nũng nịu nói.

Tần Mặc cầm mấy đôi giày vừa chọn đi tới, gật đầu nhẹ với Triệu Đình xem như là chào hỏi, cuối cùng nửa ánh mắt cũng không thèm đếm xỉa đến người ta, ngồi xuống trước mặt Diệp Mân: "Thử qua hết đi em."

Triệu Đình đến trước tủ giày, ánh mắt nhìn người đàn ông tự tay đổi giày cho cô gái, ân cần quan tâm, dáng vẻ trung thành như tôi thân dưới váy*.

*nguyên văn là quần hạ chi thần, phía trên mình có dẫn link bài hát trùng tên củaTrần Dịch Tấn

Thì ra Tần Mặc cũng có một mặt thế này.

Cô có hâm mộ Diệp Mân không?

Đương nhiên là hâm mộ, nhưng cũng không hẳn vì Tần Mặc, mà là hâm mộ cô ấy còn trẻ tuổi mà đã có thể tự bước vào cửa hàng hàng hiệu. Cô ấy còn có thể làm chuyện mình thích, được người mình yêu yêu thương hết mực.

Nhưng chuyện tương lai, ai biết được điều gì?

Khóe môi cô giật giật, lơ đễnh nghĩ.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Thật ra cũng không hoàn nhanh như vậy đâu, Cẩu tử còn chưa thành công rước Mân tỷ về nhà mà, còn phải có một màn quyết đấu nho nhỏ với trúc mã tóc dựng có giá trị nhan sắc cực phẩm nữa.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.