Cự thú và thú triều đã khuất bóng, xung quanh bốn phía trở về vẻ yên tĩnh vốn có.
Gió đêm đã bắt đầu mang theo sương lạnh, thổi qua những mảnh ngói tường vỡ nát của thế giới xưa cũ.
Trong làn sương mù dày đặc, hoa của cây Hắc Đằng theo gió khẽ đung đưa, mang theo mùi máu tanh nồng.
Sau khi xác nhận bầy dị thú đã hoàn toàn rời đi, Sài Duyệt Ninh chậm rãi đứng dậy, cô liếc mắt nhìn cách đó không xa là những phần xương chân tay vỡ nát, nhất thời trong lòng dâng lên sợ hãi, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Đám dị thú đã bỏ qua hai người mà rượt theo buồng lái.
Cho đến thời khắc này, cô hoàn toàn không thể tin là mình thật sự còn sống.
Sài Duyệt Ninh nhìn bốn bề một vòng, có chút đau đầu xoay người lại, hướng về phía thiếu nữ đưa tay phải ra.
Thiếu nữ mượn lực đứng dậy.
Có thể thấy được, vết thương trên đùi phải khiến cho nàng có phần vô lực.
"Chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi nơi này." Cô nói: "Nhìn mật độ Hắc Đằng ở đây dày như vậy, hẳn là vẫn ở khu vực nguy hiểm cấp năm. Giờ chúng ta sẽ đi thẳng về phía Nam, có lẽ đến rạng sáng sẽ đến được khu vực nguy hiểm cấp bốn. Nếu là vận khí tốt còn có thể gặp được đội lính đánh thuê khác..."
Kỳ thật, số đội lính đánh thuê dám lên mặt đất vào mùa sinh trưởng này không nhiều.
Dám đi vào khu vực nguy hiểm cấp một, cấp hai đã ít, huống chi là đi sâu vào khu vực nguy hiểm cấp ba, cấp bốn thế này?
Cô hiểu rất rõ những việc này, dù là đi tới khu vực nguy hiểm cấp ba thì xác suất gặp phải nhân loại chắc chắn vẫn thấp hơn nhiều so với xác suất gặp một bầy thú biến dị khác. Huống chi là hai chân của con người lại quá chậm, cô gái bên cạnh còn đang bị thương, tốc độ như vậy thì dù có đi bộ cả đêm nhiều nhất cũng chỉ có thể rời khỏi khu vực nguy hiểm cấp năm này.
Chẳng qua những lời này, Sài Duyệt Ninh cũng không muốn nói cho cô bé kia nghe.
Cho nên cô chỉ nặng nề thở ra một hơi, sau đó liền lấy đèn pin trong túi ra, nương theo ánh sáng mờ mịt trong làn sương mù dày đặc cố gắng xốc lại tinh thần, đỡ thiếu nữ bên cạnh dậy.
"Đi thôi."
"Ừm."
"Nếu như em cảm thấy không đi nổi thì nói cho tôi biết, tôi và em sẽ nghỉ một chút."
"Ừm."
Trong làn sương mờ ảo, bóng dáng hai người dựa sát vào nhau bước về phía trước, bước chân loạng choạng lúc nông lúc sâu, đạp lên đống phế tích đầy cây Hắc Đằng của thành phố.
Ban đêm yên tĩnh vô cùng, yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng thở và tiếng bước chân của hai người đều có thể nghe đến rõ ràng.
"Tôi nghe người già trong căn cứ nói, trước kia mặt đất rất phồn hoa, đêm vừa đến, thành phố sẽ lập tức xuất hiện lên rất nhiều ánh đèn, trên đường đều là xe cộ qua lại."
"Khi đó, khu vực sương mù còn chưa tồn tại, cũng không cần tìm chỗ, chỉ cần tối đến ngẩng đầu là có thể thấy được sao trăng trên bầu trời."
"Hơn nữa đến khuya, thành phố sẽ yên tĩnh trở lại, có thể nghe được cả tiếng chim hót, trong sách vẫn thường viết: "Tiếng chim hót, tiếng côn trùng kêu vang trong đêm tối"..."
Sài Duyệt Ninh vừa thở hổn hển vừa nói chuyện.
Cô nghĩ, màn đêm tĩnh lặng như vậy, nếu không nói chút gì đó, cô thật sự sẽ hoài nghi mình đã chết, giờ phút này cùng nàng bước đi đều là ảo giác.
Nhưng sự thật chứng minh, những lời này không nói ra còn tốt, nói ra rồi không được đáp lại, so với sự trầm mặc trước kia lại càng giống ảo giác hơn.
"Em vẫn đang nghe sao?"
"Ừm."
"Tôi đã gặp rất nhiều người, nhưng chưa từng gặp ai giống như em." Sài Duyệt Ninh nói.
Thiếu nữ hơi rũ mi mắt, trầm mặc vài giây mới nhẹ giọng đáp: "Em thế nào?"
"Em quá yên tĩnh." Sài Duyệt Ninh suy nghĩ một chút, lại nói: "Yên tĩnh đến mức giống như hiện tại chúng ta không phải đang ở trong khu vực sương mù nguy hiểm, yên tĩnh đến mức giống như chưa từng nhìn thấy cái chết của người khác, giống như tất cả thảm họa kìa đến không liên quan đến em." Nói đến đây, cô có chút bất đắc dĩ cười cười, trêu ghẹo bảo: "Hay là tôi đã chết rồi? Tìm được một chiếc xe bị hỏng, cứu em, gặp lại La Côn, tất cả đều là ảo giác chăng."
"Không phải." Thiếu nữ vội vàng lắc đầu, bất giác ngước nhìn về phía Sài Duyệt Ninh, trong mắt hiện lên một tia áy náy.
"Tôi nói đùa mà thôi." Sài Duyệt Ninh nói xong liền vội chuyển đề tài: "Em là đi theo đội lính đánh thuê nào ra ngoài vậy? Tôi có thể hỏi chuyện này chứ?"
"Tôi cũng không có ý gì khác, chỉ là nhiều người không biết nếu đi theo đội lính đánh thuê ra ngoài, dưới tình huống đồng đội đa phần đều gặp nạn thì người sống sót trở về có thể xin trợ cấp kinh tế một thời gian từ căn cứ, tuy thủ tục có hơi phiền phức, nhưng mà tôi có thể giúp em!"
Thiếu nữ hơi há miệng, tựa hồ như muốn nói lại thôi.
Sài Duyệt Ninh nhớ đến lúc trước ở bên ngoài khoang nghỉ nghe những lời La Côn nói liền trầm mặc vài giây, lại một lần nữa chuyển đề tài: "Dù sao thì sau này có bất cứ việc gì cần hỗ trợ thì em đều có thể tìm tôi, tôi là Sài Duyệt Ninh, đội trưởng đội lính đánh thuê số mười ba trong căn cứ, ở tòa C9 khu 6, mã ID là D1207... Còn em thì sao? Đến khi trở về căn cứ, tôi sẽ đưa em về nhà."
Sài Duyệt Ninh nói xong lại thấy nàng mím chặt môi, lần nữa rũ xuống hai mắt, ngượng ngùng không biết nên nói gì tiếp theo.
Hai người trầm mặc đi về phía trước.
Không biết qua bao lâu, bên tai Sài Duyệt Ninh truyền đến giọng nói nhỏ nhẹ của thiếu nữ.
"Em... Em không nhớ gì cả."
Thanh âm vang lên nhẹ như gió thoảng, nếu không phải vì đêm nay quá mức im lặng, cô nhất định sẽ bỏ qua nó.
"Không nhớ rõ?"
"Ừm."
Sài Duyệt Ninh hít sâu một hơi dài, lâm vào trầm mặc ngắn ngủi.
Không nói gì một lúc, sau đó cô lại hỏi: "Em, nếu không nhớ được ai đưa em ra ngoài, không nhớ được ở nơi nào, vậy em có thể nhớ điều gì khác không?"
Thiếu nữ lắc đầu.
Sài Duyệt Ninh tiếp tục: "Thế còn tên của em?"
Nàng vẫn tiếp tục lắc đầu như trước.
Sài Duyệt Ninh thấy vậy chỉ đành vội vàng an ủi: "Không sao cả, em cứ chậm rãi nghĩ, có lẽ là do em khủng hoảng quá mức nên tạm thời không nhớ được nhiều việc. Nếu thật sự nhớ không ra thì trong căn cứ cũng sẽ có sao lưu thông tin cá nhân của em, điều tra một chút chắc chắn có thể tra ra."
Cô nói rồi lại quan sát sắc mặt của cô bé.
Thiếu nữ lẳng lặng nhìn cô, trong mắt mang theo vài phần mờ mịt, tựa hồ nghe không hiểu lắm câu nói của cô.
Sài Duyệt Ninh Trầm Tư một lúc, lại nhấn mạnh với nàng: "Không sao đâu, em không cần lo lắng."
Thiếu nữ gật đầu với cô.
Bàn tay nắm chặt tay Sài Duyệt Ninh, nhất thời lại càng thêm dùng sức.
Họ đã đi bộ được một lúc lâu.
Ánh đèn pin dần dần chớp nháy, Sài Duyệt Ninh lo lắng đến khi gặp chuyện ngoài ý muốn sẽ không có lấy một tia sáng nào, vì vậy cô tắt nó đi, trước tiên giữ lại một ít pin phòng hờ.
Ánh bình minh chậm rãi len lỏi, xuyên qua tầng tầng lớp lớp sương mù, rơi xuống vùng đất hoang tàn.
Các cô đi một mạch từ đêm tối đến bình minh, bất ngờ nhìn thấy một chiếc xe thuộc về nhân loại xuất hiện ngay trước mắt. Trong khoảnh khắc ấy, giống như con người lạc lối tìm được ngọn hải đăng của đời mình.
Sài Duyệt Ninh nhất thời mừng như điên, đỡ thiếu nữ tiến nhanh lên trước, sau đó cô lấy đèn pin trong túi ra, là hét chiếu sáng về phía chiếc xe ở xa xa.
Trong làn sương dày đặc, cuối cùng chiếc xe kia cũng quay đầu về phía hai cô gái.
Mừng rõ trong mắt Sài Duyệt Ninh dần dần biến thành kinh ngạc, thật không ngờ.
Trên đường về, tốc độ xe không những không đi nhanh, lại còn lắc lư trái phải không ngừng, thế nhưng đối với Sài Duyệt Ninh mà nói lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều so với khi ngồi chiếc xe cao cấp của La Côn.
"Ông già Hướng, không phải chú nói lần này đảm bảo vừa nhanh, vừa chính xác lại vừa ổn định sao?" Cậu thanh niên ở phía bên cạnh ghế lái lớn tiếng la hét: "Lắc muốn chết người rồi! Sao so với lúc trước còn lắc lư điên cuồng hơn vậy!"
"Đây không phải là do gấp gáp lắp khung hay sao, trở về tôi lại làm hoàn hảo như trước." Ông già Hướng vừa lái xe vừa nói, giống như là đang dỗ dành đứa nhỏ: "Lần sau, lần sau đảm bảo vừa nhanh, vừa chính xác lại vừa vững vàng."
"Cháu không tin chú! Quay về nhất định phải đưa cho thợ sửa chuyên nghiệp!"
"Chiếc xe này có đem đi đâu sửa cũng vậy thôi, nó có tuổi rồi cháu hiểu không?" Ông già Hướng nói xong, vừa thật thà lại có chút kiêu ngạo mà cười cười: "Lư Khải, tôi nói cho tên nhóc nhà cháu biết, lúc đội trưởng của cháu còn chưa sinh ra, lúc anh rể cậu là một đứa trẻ, tôi đã đi theo cựu đội trưởng, mỗi ngày lái nó đi cứu người trong khu vực sương mù. Lão gia hỏa này tôi rất hiểu, trong căn cứ không ai quen thuộc nó hơn tôi đâu."
"Cắt... Xe vừa cũ vừa hỏng, đáng ra phải sớm đổi." Lư Khải ghét bỏ bảo.
"Chậc, đó đều là tiền nha." Ông già Hướng sâu xa nói.
"Sau này có tiền nhất định sẽ đổi một chiếc xe tốt." Sài Duyệt Ninh ngồi một bên, đáp lời.
Trong nháy mắt Lư Khải như nhảy dựng, bất mãn nói: "Đội trưởng, chị còn dám nói, chị một mình đi cùng tên khốn họ La kia tìm cự thú mà lại không mang theo mọi người!"
Sài Duyệt Ninh lắc đầu, nói: "Mang cậu đi làm gì? Chuyến này đi không kiếm được tiền, không được gì ngoài nguy hiểm."
"Đã biết nguy hiểm, đáng ra cháu không nên một mình đi ra ngoài." Ông già Hướng ngồi bên cạnh, nghiêm túc dạy bảo: "Bao nhiêu người đã như vậy rồi, bây giờ cháu còn muốn ở trước mặt tôi gặp bất trắc hay sao, sau này xuống dưới tôi cũng không biết nhìn ba mẹ cháu thế nào."
"Được rồi, cháu biết sai rồi, lần sau tuyệt đối không như vậy nữa. Hơn nữa, cháu cũng không phải đi một mình, còn có đồng đội, có xe sang đó. Xe của La Côn hẳn là chú đã gặp qua rồi, vẫn là an toàn hơn chiếc xe cũ kĩ này của chúng ta nhiều."
Sài Duyệt Ninh ngụy biện như vậy, trực tiếp khiến một loạt đạo lý ông già Hướng định nói ra phải nuốt trở về.
Bên trong xe thiết giáp đột nhiên trầm mặc.
Người phụ nữ ôm súng ngắm ngồi trên ghế phụ bất ngờ mở miệng.
"Trên đường tới, chúng tôi đã nhìn thấy xe của La Côn."
"Chỉ còn lại một cái đầu xe, xe bị lật, kính bị đập nát, toàn bộ đèn xe vẫn sáng." Người phụ nữ nói, hơi nhíu nhíu mày: "Trên dưới xe đều đầy máu, có mấy đoạn chi người, không một cái toàn vẹn."
"..." Sài Duyệt Ninh không khỏi hít sâu một hơi.
Vì sống sót, bọn họ đã bỏ rơi đồng bọn, thế nhưng cuối cùng cũng chỉ phí công.
Sài Duyệt Ninh có chút nghĩ mà sợ, nếu như lúc đó mình cũng giống La Côn, lựa chọn bỏ lại cô bé đang bị thương, có phải giờ phút này cũng đã bị mãnh thú ăn thịt.
Cô nghĩ như vậy, ánh mắt bất giác nhìn về phía cô gái đang cuộn tròn trong góc.
Bất kể là ở trên xe La Côn hay là ở trên xe của cô, cô bé này vẫn luôn yêu thích núp ở một góc như vậy.
Cái dáng vẻ kia, thật giống...
Giống như một con mèo nhỏ bị thương, trong mắt ngập tràn cảnh giác, mỗi giây mỗi phút đều kháng cự đến gần người khác.
Trong một chốc phân tâm, cô có chút nghe không rõ lời đồng đội nói.
Tới lúc lấy lại tinh thần, chỉ nghe một câu: "Chúng tôi tìm nửa ngày ở vùng phụ cận, suýt chút cho rằng cô đã..."
"Đỗ Hạ, đừng nói những thứ này." Sài Duyệt Ninh ngắt lời, thờ ơ cười: "Cô xem tôi bây giờ không phải vẫn còn tốt sao? Mạng vẫn còn cứng lắm đây."
"..."
"Tôi nói cho mọi người này, đi một chuyến này thật sự khiến tôi mở mang hiểu biết rồi." Sài Duyệt Ninh nói rồi, hai mắt khẽ nhắm lại, sau đó dựa vào thành xe, liên tiếp hít sâu mấy hơi, cảm khái nói: "Mọi người cảm thấy, con quái vật kia rốt cuộc là giá trị đến mức nào?"
"Chính là con dị thú khổng lồ trong radio sao?"
"Là thứ còn to hơn, dọa người hơn so với con cự thú đó. Chân nó to hơn chân voi trong sách lịch sử, chân trước giống như hai con dao lớn, cao hơn một tầng lầu, miệng nằm trên bụng, vô cùng dài rộng, bên trong có rất rất nhiều xúc tu!" Sài Duyệt Ninh nhe răng trợn mắt nói, hai tay còn sinh động khua tay múa chân, dù xe có lắc lư cỡ nào cũng không ngăn được cô hăng say diễn kịch.
Lư Khải nghe xong không khỏi kinh ngạc hỏi lại: "Dị thú trong khu vực sương mù đều tiến hóa nhanh như vậy sao? Không phải là đội trưởng dọa em đấy chứ?"
"Tôi dọa cậu làm gì? Không chỉ một mình tôi nhìn thấy nó." Sài Duyệt Ninh nói xong, ảnh mắt lại nhìn về phía thiếu nữ ngồi trong góc: "Nàng cũng nhìn thấy."
Thiếu nữ ngẩng đầu lên, hai mắt kinh ngạc nhìn về phía Sài Duyệt Ninh.
Sài Duyệt Ninh đứng dậy, nhích tới vài bước, ngồi nghiêng người bên cạnh nàng: "Em phải làm chứng cho tôi, tôi nói thật, phải không?"
Cô nói, mặt mày cong cong nhìn nàng mỉm cười.
Thiếu nữ chớp chớp mắt, hết sức nghe lời mà gật đầu.
Lư Khải ở một bên tò mò hỏi: "Đội trưởng, cô bé này là người của La Côn sao?"
"Đừng nói lung tung."
"Vậy cô ấy đến từ đâu?"
"Em ấy bị lạc khỏi đồng đội, tôi vô tình gặp được nên dẫn em ấy theo."
"À, em còn tưởng rằng cô bé có quan hệ gì với La Cô nữa chứ, hiện tại xem ra, cứu được cũng không có chỗ tốt gì."
"Thuận đường cứu người thôi, còn đòi chỗ tốt gì chứ."
Sài Duyệt Ninh thản nhiên nói, sau đó quay đầu nhìn ra cửa sổ bên cạnh.
Chiếc xe lắc lư xóc nảy trong làn sương sớm.
Lại một trần mưa xuân vừa đến, tí tách tí tách từng hạt mưa rơi xuống.
Sương mù dần dần nhạt dần, rốt cuộc khi đoàn người cũng đã hoàn toàn ra khỏi khu vực nguy hiểm mức cao, trái tim căng thẳng của cô mới triệt để thả xuống.
Bây giờ mới thực sự là về nhà.
Ý niệm như vậy vừa mới nổi lên, một trận mệt mỏi đè nén đã lâu nháy mắt dâng trào.
Sài Duyệt Ninh bóp bóp hai cái chân đã muốn nhũn ra của mình, nhắm mắt tựa vào bên cửa sổ, nặng nề ngủ thiếp đi.
Trong cơn mơ màng, đầu cô nghiêng sang một bên.
Có một bàn tay nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, xúc cảm vài phần lạnh lẽo nhưng cũng thật mềm mại.