Chương trước
Chương sau
Sau khi bàn bạc kế hoạch để dụ bắt Vong linh và tên sát thủ trong hẻm xong, họ quyết định trở về trước tạm thời không rút dây động rừng.
Tuy rằng trước mắt họ không xác định được sát thủ là ai, Vong linh là ai, hay hai người có phải cùng một người không... Liệu nội gián có thực sự tồn tại hay không.
Nhưng chỉ cần kế hoạch được thực hiện, sự thật sẽ dần lộ diện.
Khi họ trở về căn cứ an toàn, Ngôn Tích và những người khác đã ở đó.
Ca Diễm vừa mới vào cửa, cô đã thấy Ngôn Tích quay cuồng như ruồi nhặng không đầu trong phòng khách, thần sắc hoảng loạn, Đồng Giai ở bên cạnh anh ta không ngừng trấn an, nhưng sắc mặt cũng không khá lên. Nam Thiệu khác thường ngồi trên sô pha, ngây ngốc nhìn vào không khí trước mặt, không hề nhảy dựng lên như mọi khi.
Từ Thịnh không ở trong phòng khách.
Không khí trong phòng khách có chút quái dị không nói nên lời, hơn nữa tâm trạng của Ca Diễm cũng có chút nặng nề, cho nên sau khi bước vào cô vẫn chưa điều chỉnh được trạng thái.
Nhìn thấy cô và Bồ Tư Nguyên trở về, Đồng Giai lập tức tiến lên đón, vẻ mặt quan tâm nắm lấy tay cô: "Ca Diễm, cô không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không? Sắc mặt sao lại kém như vậy?"
"Tôi không sao." Cô cố gắng nặn ra một nụ cười, sau đó đưa tay vỗ vai Đồng Giai, "Vừa nãy quá nóng lòng muốn đuổi theo sát thủ, vẫn chưa hòa hoãn được."
Ngôn Tích cũng bước hai ba bước đến, anh ta bắt lấy cánh tay Bồ Tư Nguyên, sau đó quét vài lần từ trên xuống dưới người anh, mới tức giận hất cánh tay anh ra nói: "Tiểu Bồ, chúng tôi ở máy liên lạc liều mạng gọi các cậu, các cậu thế mà không có phản ứng, muốn hù chết chúng tôi mới vui sao?"
Bồ Tư Nguyên đương nhiên không thể để cho bọn họ biết mình cố ý tắt máy liên lạc, lập tức nhẹ giọng bâng quơ nói: "Đang bận tìm sát thủ, không để ý đến."
Ngôn Tích lập tức tức giận hơn khi nghe điều này: "Bồ Tư Nguyên, tôi nói cho cậu biết, cậu đừng mỗi lần chỉ biết mỗi mình tiến lên phía trước đấu tranh anh dũng, một mình đem việc nặng việc dơ bẩn hay nguy hiểm đều ôm trên người. Nhiều năm như vậy, cậu tột cùng có xem chúng tôi trở thành cộng sự mà cậu tín nhiệm nhất không? Đừng để đến lúc một mình cậu đi chịu chết, mẹ kiếp lúc ấy không còn xác cậu để mà nhặt."
Những lời phía sau, thuốc nổ càng mạnh, Ngôn Tích nhìn qua thật sự rất tức giận, Đồng Giai ở bên cạnh lôi kéo anh ta mà anh ta vẫn không nghe.
Khi Ca Diễm vừa ở trong hẻm, cô cảm thấy nếu chọn một người không phản bội Bồ Tư Nguyên, thì có lẽ cô vẫn sẽ chọn Ngôn Tích.
Ngôn Tích thật sự quan tâm đến Bồ Tư Nguyên rất nhiều.
Anh ta so với Bồ Tư Nguyên lớn hơn vài tuổi, mặc dù ngày thường vẫn luôn đầy những trò đùa vô nghĩa nhưng cô có thể nhận ra rằng Ngôn Tích là người tôn trọng Bồ Tư Nguyên nhất và là người đối xử tốt nhất với Bồ Tư Nguyên.
Bồ Tư Nguyên không tức giận sau khi nghe những lời trách mắng của Ngôn Tích.
Anh đứng ở huyền quan*, nhìn Ngôn Tích ánh mắt lóe lên vài giây, sau đó lạnh lùng nói: "Ừm, là tôi không đúng."
*Huyền quan: Khu vực sảnh trống gần cửa ra vào và nối với phòng khách.
Vừa nghe lời này, những người khác đều kinh ngạc.
Đừng nói đến Đồng Giai cằm sắp rơi xuống, ngay cả Ngôn Tích vừa mắng xong cũng choáng váng - người này là Bồ Tư Nguyên thật sao? Bồ Tư Nguyên thế mà lại nhận sai lỗi lầm của mình?! Bọn họ đang nằm mơ đúng không?!
Sau khi Ca Diễm ngạc nhiên xong, cô đột nhiên cảm thấy sự tương phản khi bạn trai mình vì để che giấu lời nói dối thiện ý nên đã nhận lỗi thật sự có chút đáng yêu.
Vì thế, cô đưa tay lên, vỗ nhẹ vào đầu Bồ Tư Nguyên rồi cười nói: "Biết sai liền sửa, thật là một cậu bé ngoan."
Trong ánh mắt kinh hoàng hơn của đám người Ngôn Tích, "linh thú" thế mà lại ngoan ngoãn như một chú chó lớn, chỉ thiếu chút nữa cọ cọ vào tay Ca Diễm.
Đôi môi Ngôn Tích run rẩy nhìn chằm chằm họ một lúc, lắp bắp nói: "Người đàn ông khi yêu thật là đáng sợ..."
Bởi vì sự gián đoạn này, bầu không khí ngột ngạt trong phòng khách tiêu tan đi không ít. Bồ Tư Nguyên nói ngắn gọn về tình hình của tên sát thủ cho Ngôn Tích và Đồng Giai, Ca Diễm đi đến sô pha tìm Nam Thiệu người đang có thái độ khác thường.
Chờ đến khi vô đứng trước mặt Nam Thiệu, cậu ta mới có vẻ đột nhiên hồi phục tinh thần lại.
Vẻ mặt cậu ta so với mọi khi có vẻ không giống nhau, nhìn qua có chút hoảng loạn, lại có chút mất mát, hơn nữa còn có vẻ phức tạp và hoảng sợ không nên xuất hiện trên khuôn mặt cậu ta.
Tuy nhiên, lúc nhìn thấy Ca Diễm, cậu ta vẫn cố gắng hết sức kìm nén mọi cảm xúc trên khuôn mặt.
"Hai người về rồi!"
Nam Thiệu lập tức từ trên sô pha đứng lên, ánh mắt tập trung nhìn chằm chằm cô: "Cô và anh rể không bị thương chứ?"
"Không sao, hai chúng tôi còn tung tăng nhảy nhót được." Cô nhìn Nam Thiệu, trêu chọc cậu ta, "Ngược lại là cậu, sao cậu như người mất hồn vậy? Bị sát thủ đuổi gϊếŧ cũng không phải là cậu mà?"
Nam Thiệu vừa nghe đến hai từ "sát thủ", thần sắc liền có chút căng thẳng: "Ha ha... Tôi là lo lắng hai người xảy ra chuyện gì, một tên cùi bắp như tôi không giúp được các cô, cho nên mới hoảng sợ, ở trong căn cứ an toàn đứng ngồi không yên..."
Ca Diễm cũng không nhìn ra điều khác thường gì trên người cậu ta nữa, lúc này quay đầu hỏi Ngôn Tích bọn họ: "Đúng rồi, Từ Thịnh đâu?"
Đồng Giai nói: "Từ Thịnh đang nghỉ ngơi trong phòng của mình, anh ấy có vẻ hơi khó chịu, có thể là do ánh nắng chiếu trực tiếp trên mái nhà trong lần bắn tỉa vừa rồi, ánh nắng hôm nay đặc biệt độc."
Ca Diễm nghe được lời này, cùng Bồ Tư Nguyên liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó họ cùng nhau đi đến trước cửa phòng Từ Thịnh.
Bồ Tư Nguyên gõ gõ cửa, thấp giọng nói: "Từ Thịnh, thế nào rồi?"
"Không sao đâu." Giọng nói lạnh lùng của Từ Thịnh từ trong phòng truyền ra, "Tôi uống thuốc rồi, đợi lát nữa ngủ một lát chắc là sẽ tốt lên."
"Cậu nghỉ ngơi cho tốt." Bồ Tư Nguyên nói, "Hai ngày này cậu tạm thời không cần tham gia truy bắt Vong linh."
Chỉ có cô và Bồ Tư Nguyên biết, đây là một phép thử.
Nếu Từ Thịnh là nội gián, anh ta nên thể hiện rằng anh ta chẳng sợ bị gì mà phải tham gia hành động, biết được hướng đi của bọn họ, nhờ đó có thể báo tin cho Vong linh và O.
Tuy nhiên, sau khi Bồ Tư Nguyên nói xong, vốn dĩ Ca Diễm cho rằng Từ Thịnh sẽ phản đối, kết quả anh ta lại đồng ý thật: "Bắt Vong linh trong tình trạng tồi tệ thế này chỉ gây thêm gánh nặng cho mọi người, tôi sẽ nghỉ ngơi một lát rồi quay lại."
Thật ra trên đường trở về, Ca Diễm đã cân nhắc rất kỹ vấn đề này.
Trong số Ngôn Tích, Đồng Giai và Từ Thịnh, nếu cô phải chọn một người có thể là nội gián, thì theo quan điểm của cô, Từ Thịnh là người trầm mặc ít nói, không bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài, ngày thường không làm nhiệm vụ thích ở một mình, có lẽ so với Ngôn Tích hay Đồng Giai, càng có thể là nội gián hơn.
Mặc dù cô không muốn nghi ngờ đồng đội của mình theo cách này, nhưng cô cần cố gắng tìm ra chân tướng thông qua một số manh mối.
Điều đáng mừng là Từ Thịnh đã không đưa ra bất kỳ phản ứng bất thường nào đối với cuộc thăm dò bước đầu của họ.
Ca Diễm thở phào nhẹ nhõm từ tận đáy lòng, sau đó quay sang Ngôn Tích bọn họ nói: "Từ bây giờ, tôi đề nghị tất cả chúng ta nên hành động riêng. Nếu chúng ta được cử đi cùng nhau, rất có thể chúng sẽ lại bị sát thủ tấn công. Đặc biệt là Bồ Tư Nguyên, em khuyên anh tốt hơn hết không nên xuất hiện ở ngoài vào ban ngày."
Đây là kế hoạch mà cô và Bồ Tư Nguyên đã bàn bạc, chỉ mượn lời cô nói ra mà thôi.
Đám người Ngôn Tích đều đồng ý với đề nghị này, chỉ có Nam Thiệu yếu ớt nhấc tay: "Cái đó, tôi...tôi đơn độc hành động một mình, sợ là sẽ bị Vong linh gϊếŧ chết mất."
"Cậu vẫn là đi theo tôi đi, cùi bắp." Lúc này Ngôn Tích bá vai Nam Thiệu, "Cậu thấy không? Ở chỗ này chỉ có vú em là tôi không chê cậu, nam thần của cậu chỉ biết cùng bạn gái đắm mình trong tình yêu thôi."
Nam Thiệu cụp mắt, cười: "Vâng vâng vâng, thời điểm quan trọng còn phải dựa vào anh Ngôn."
...
Sau khi khi mọi người nghỉ ngơi trong căn cứ an toàn một lúc, lại chuẩn bị lần nữa đi thăm dò xung quanh quán bar F.
Ngôn Tích mang theo Nam Thiệu, Đồng Giai một mình xuất phát trước, mà Bồ Tư Nguyên với lý do muốn gần gũi với Ca Diễm một lúc, trong mắt họ tràn ngập "tình chàng ý thiếp", cho nên anh cùng Ca Diễm tạm thời ở lại căn cứ.
Sau khi ba người họ rời đi, Bồ Tư Nguyên và Ca Diễm lập tức dẹp bỏ trò đùa và vẻ mặt nguy trang mà họ vừa làm ra, không nói hai lời lặng lẽ vào phòng Ca Diễm.
Mặc dù hiệu quả cách âm của mỗi phòng ở đây đều rất tốt, nhưng vì Từ Thịnh vẫn ở trong phòng của mình, cả ngôi nhà không phải chỉ có hai người họ, cho nên Bồ Tư Nguyên và Ca Diễm cố nén giọng nói đủ cho họ có thể nghe được.
Ca Diễm lén lút kề vào tai anh nói nhỏ: "Em sẽ đi vào góc tối với tầm nhìn rõ ràng nhất, anh chỉ cần xuất hiện vào thời gian chúng ta đã lên kế hoạch."
Bồ Tư Nguyên khẽ gật đầu, sau đó lấy ra điện thoại.
Anh thực hiện trước mặt cô, nhắn hai tin nhắn cho Ngôn Tích và Đồng Giai.
Nhưng nội dung của hai tin nhắn là hoàn toàn khác nhau.
Nội dung tin nhắn gửi cho Ngôn Tích là buổi tối anh sẽ xuất hiện ở quán bar lúc 20h00.
Mà tin nhắn gửi cho Đồng Giai, anh đã đem thời gian từ 20h00 đổi thành 18h30.
Sau khi gửi xong hai tin nhắn, anh cất điện thoại đi, đồng thời thở dài một hơi hiếm hoi.
Ca Diễm biết anh là người đàn ông rất mạnh mẽ, nhưng cô cũng hiểu rằng, anh giờ đây không chỉ phải đối mặt với kẻ thù ẩn nấp trong bóng tối, mà còn cả phản đồ có thể xuất hiện trong số những người bạn đồng hành mà anh đối xử chân thành.
Anh là cộng sự với Ngôn Tích và cả ba người họ trong nhiều năm, cùng họ ngày đêm gắn bó như anh em.
Giờ phút này trong lòng anh thống khổ và sự đấu tranh, căn bản khó có thể tưởng tượng được.
Tất cả những gì cô có thể làm là ở bên cạnh anh, cho anh sự hỗ trợ mạnh mẽ nhất, đối mặt cùng anh bất kỳ kết quả gì xảy ra.
Mười phút sau.
Ca Diễm và Bồ Tư Nguyên cùng nhau rời khỏi căn cứ an toàn.
Ca Diễm đi về hướng quán bar F, trong khi Bồ Tư Nguyên đi theo hướng hoàn toàn ngược lại với cô, tạo thành một vòng tròn.
Chỉ có cô và Bồ Tư Nguyên biết, đêm nay Bồ Tư Nguyên sẽ không xuất hiện ở quán bar F.
Cô sẽ trốn trong góc nơi mà không ai biết nhưng có tầm nhìn rõ ràng nhất, tận mắt chứng kiến liệu tên sát thủ có xuất hiện trở lại quán bar vì có người cung cấp thông tin cho Vong linh bên trong hay không, và vào thời điểm cụ thể nào.
Màn đêm dần buông xuống.
Toàn bộ thành phố Mexico dần dần bị bao phủ bởi màn đêm vô tận, những tia lửa đang bốc lên, như thể bao phủ toàn thành phố bằng một bức màn bí ẩn.
Sau khi Ca Diễm đứng ở trong góc, cô tạm thời tắt thiết bị liên lạc với tất cả các thành viên trong đội, và đeo một thiết bị liên lạc dành riêng cho cô và Bồ Tư Nguyên.
Ca Diễm: "Em đã vào vị trí."
Không quá hai giây, Bồ Tư Nguyên liền nhanh chóng trả lời: "Được, chú ý an toàn."
Giọng nói trầm thấp lạnh lùng của anh theo tai nghe chảy vào tai cô, lại giống như dòng suối nhỏ chảy vào lòng cô.
Cô đột nhiên bị giọng nói của anh làm cho rung động, lúc này ngửa đầu nhìn vầng trăng trên bầu trời, nhẹ giọng hỏi: "Anh đang ở đâu thế?"
Thật ra cô chỉ thuận miệng hỏi, cũng không phải thật sự muốn biết địa chỉ cụ thể của anh.
Bởi vì cô biết anh sẽ ở một nơi không quá xa quán bar, cũng có thể từ chỗ cao thấy được cô.
Một lúc lâu sau, cô nghe được câu trả lời của anh.
Bồ Tư Nguyên: "Anh đang ở một nơi có thể cùng người mình yêu tận hưởng ánh trăng sáng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.