Tô Uyển đã cố gắng hết sức để bác bỏ mọi ý kiến và cho Cố Chân nghỉ hai ngày phép.
Ngày nghỉ đầu tiên, Cố Chân ngủ một giấc đến chiều, ngủ nhiều đến mức có chút mơ màng.
Hôm trước rạng sáng anh mới về đến nhà, tắm rửa xong bôi thuốc mấy vết mẩn đỏ trên da đã tan bớt đi nhưng vẫn chưa khỏi hẳn. Khi chạm vào vải cứng sẽ đau, đành phải lấy áo lụa tơ tằm ra để nằm và tận lực nằm im không nhúc nhích. Rồi sai Tiểu Lăng đi mua đồ ăn cho anh.
Cố Chân ở trong phòng chờ mãi, đói đến mức phải uống tạm vài ly sữa, đã gửi mấy chục tin nhắc giục Tiểu Lăng cuối cùng cũng đợi được tiếng gõ cửa.
Cố Chân thu lại áo choàng rồi đi ra ngoài mở cửa, người đứng bên ngoài lại là Phó Nghiêu.
Phó Nghiêu mặc một chiếc áo hoodie, trên cổ vẫn còn đang đeo tai nghe thể thao, trong tay cầm hai túi đồ ăn và phía sau là Robin. Hắn nói với Cố Chân, "Tôi ở dưới lầu đụng phải cô bé trợ lý của anh, tôi giúp cô ý mang đồ ăn tới cho anh."
Cố Chân nhận lấy túi đồ ăn rồi đi vào, Phó Nghiêu và Robin cũng theo vào trong luôn.
"Anh ăn cơm tối sớm vậy à?" Phó Nghiêu nhìn Cố Chân đặt túi đó ăn lên bàn, hỏi anh: "Hôm qua anh không trả lời tin nhắn, tôi còn tưởng rằng anh không trở về."
Cố Chân ốm yếu gật gật đầu, cũng không nói chuyện, lấy cháo và bánh ngọt từ trong túi ra.
Anh ngủ đến mức chân tay đều mềm nhũn, mở nắp hộp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hoa/210692/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.