*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 7: Edit: Hye Beta: Vũ ---------------------------- [Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh] Vào các ngày trong tuần vẫn có rất nhiều người đến trung tâm thương mại. Phó Nghiêu muốn đến trung tâm thương mại mua vài món đồ gia dụng, hắn hỏi Cố Chân có muốn mua sắm gì không. Vốn Cố Chân cũng không có việc gì, nên anh với Phó Nghiêu đi mua sắm cùng nhau. Hai người đi hết cả một buổi trưa, cuối cùng Cố Chân mua cho mình được một cây đàn Guitar cùng mấy cuốn phổ nhạc, anh còn mua một ít hoa tươi và lọ hoa bằng gốm. Tất cả những thứ đấy đều để chồng chất ở chỗ ngồi đằng sau. Trở về nhà, Phó Nghiêu ân cần giúp đỡ Cố Chân mang cây đàn Guitar lên tầng hai, đồng thời khen ngợi kỹ năng lái xe của Cố chân đã được cải thiện rất nhiều lúc về, còn nói anh nên luyện tập chăm chỉ hơn. "Anh sống ở Malibu mà không biết lái xe à?" Phó Nghiêu vừa lên cầu thang vừa nói với Cố Chân. "Vậy khi tôi trở lại trường học thì ai sẽ dạy anh đây?" "Tôi cũng không ở lại đây quá lâu đâu." Cố Chân không lắm để tâm mà nói. Phó Nghiêu quay đầu lại nhìn anh một cái, ánh mắt của hắn có chút ý tứ. Cố Chân cũng không chú ý, anh dẫn hắn đến thư phòng rồi chỉ vào dưới cửa sổ nói: "Cậu để nó ở chỗ này đi." Phó Nghiêu đặt cây đàn Guitar xuống, sau đó đến gần cây dương cầm, mở nắp đàn Bechstein rồi đề nghị bọn họ cùng chơi đàn bằng bốn tay thử. Đối với Phó Nghiêu thì có vài chuyện có thể là hắn vừa nghĩ ra, Cố Chân đã không còn cảm thấy kinh ngạc nữa. Phó Nghiêu chỉ nhỏ hơn anh vài tuổi nhưng mỗi ngày đều tràn đầy mười phần năng lượng. Cố Chân cảm thấy như vừa có thêm một đứa em trai đang mới học đại học vậy. Đối với những yêu cầu của Phó Nghiêu thì anh chẳng muốn từ chối hắn. Nên anh liền đi tìm vài phổ nhạc, hỏi Phó Nghiêu muốn đánh bản nào. "Anh chọn một bài đi." Phó Nghiêu thử chút âm thanh của cây đàn, rồi quay đầu nói với Cố Chân. Cố Chân cũng không biết trình độ của Phó Nghiêu như thế nào. Vì vậy anh đã chọn một bản sonata ở mức D, đặt phổ nhạc ở trước mặt Phó Nghiêu. Rồi ở một bên nhìn Phó Nghiêu khó khăn tập mười phút, mới đánh được có vài ba nốt tiểu tiết còn chưa tập được tới những đoạn sau. Anh không nhịn được cười nói: "Hay là chúng ta đổi bản khác nhé." Phó Nghiêu gật đầu lia lịa, vậy nên cuối cùng hai người hợp tác đánh một nhịp nhỏ Minuet (*). Việc này làm cho Phó Nghiêu khá là thỏa mãn. (*) Minuet (; hay menuet) là một điệu nhảy có nguồn gốc từ ở nhịp 3/4, đôi khi được viết ở nhịp 3/8 hoặc 6/8. Sau khi đánh xong bản nhạc, Phó Nghiêu nằm ghé lên cây đàn piano, thở phào nhẹ nhõm, nói: "Lần sau đừng bao giờ chơi cái này nữa." Cố Chân cúi đầu nhìn xuống phía sau đầu của Phó Nghiêu. Tóc của Phó Nghiêu đen bóng và trông rất thô ráp, anh không nhịn được liền sờ vào tóc của hắn, Phó Nghiêu theo phản xạ lập tức nhảy dựng lên, nhanh như chớp duỗi tay nắm lấy cổ tay của Cố Chân. Đột nhiên ngẩng đầu đối diện với Cố Chân, anh lắp bắp kinh hãi trừng mắt nhìn Phó Nghiêu. [Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh] Phó Nghiêu chỉ siết chặt tay Cố Chân, cơ thể thả lỏng lại, hắn buông tay ra, đứng dậy rồi ôm cánh tay nhìn Cố Chân nói: "Đầu của một người đàn ông sao có thể tùy tiện sờ chứ?" Cố Chân còn chưa kịp nói gì thì Phó Nghiêu đã nói: "Pháp luật không cho phép." Trông Phó Nghiêu tràn đầy năng lượng, mang theo một sự công kích mà không làm cho người khác khó chịu. Cố Chân mím môi, cười hỏi hắn: "Luật nào thế?" "Luật hình sự địa phương của Malibu." Phó Nghiêu nghiêm nghị nói. "Đi chết đi.(*)" Cố Chân mắng hắn một câu. Rồi đẩy Phó Nghiêu ra khỏi cây đàn piano để không bị hắn phá. (*) Tính để F*ck y*u theo bản raw nhưng sợ kém văn hóa quá nên nói giảm nói tránh cho soang nhé các bạn trẻ <( ̄ ω  ̄)> Cố Chân chưa bao giờ nói chuyện công việc của mình cho Phó Nghiêu và Phó Nghiêu cũng chưa bao giờ hỏi anh. Hai người duy trì mối quan hệ vừa gần mà lại vừa xa cách. Kiểu ở chung như thế này làm cho Cố Chân cảm thấy rất thoải mái và dễ chịu. Anh đã lâu rồi không có kết bạn với những người bạn mới như thế này, mà Phó Nghiêu lớn lên ở California nên hầu như hắn không có bạn bè Trung Quốc. Vì thế hắn cũng không biết gì nhiều về ngành công nghiệp giải trí trong nước. Việc này làm cho Cố Chân có cảm giác an toàn. Còn chuyện mua Robin thì rơi vào đầu tháng 7. Hôm đó Phó Nghiêu nói muốn đi phố người Hoa ăn cơm, nhưng Cố Chân không muốn đến những nơi có nhiều người Trung Quốc —— Khả năng cao là anh sẽ bị nhận ra mất, như thế thì rất rắc rối. Cả hai người còn đang giằng co thì vừa lúc đi ngang qua một cửa hàng thú cưng. Đột nhiên một chú chó săn, lông vàng nhỏ đang vẫy đuôi với bọn họ ở sau tấm kính cửa hàng. Cố Chân cứ vậy mà đi tới, thấy chú chó nhỏ thì dừng lại, cách tấm kính thủy tinh trêu đùa chú chó nhỏ. Phó Nghiêu đứng bên cạnh Cố Chân, hỏi anh: "Vào trong xem chút không?" Buổi chiều ánh nắng có chút to, không hiểu sao Cố Chân lại bị Phó Nghiêu kéo vào. Hai mươi phút sau, Phó Nghiêu mua hết đồ dùng cho thú cưng rồi gói ghém mang chú cún cưng ra ngoài. "Thôi, về nhà ăn cơm đi." Phó Nghiêu nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói. Cố Chân nhìn chú chó nhỏ rồi lại nhìn khu phố người Hoa ở cách đó không xa, nói với Phó Nhiêu: "Hay là đi ăn chỗ mà cậu muốn ăn nhé? Có thể mang thú cưng vào nhỉ?" Hiếm khi anh có ý tốt, nhưng Phó Nghiêu lại không lên tiếng. Anh bình tĩnh quay đầu nhìn hắn mấy giây, giống như muốn nói nhưng lại thôi. Mà giống như cái gì cũng hiểu. Phó Nghiêu đeo kính râm dáng người lại cao lớn. Ngay cả khi hắn mặc áo phông và quần jean giống học sinh, thì hắn cứ như vậy mà không nhúc nhích nhìn anh. Làm cho bản thân anh có cảm giác cực kỳ áp lực, Cố Chân bị hắn nhìn mà hoang mang tột độ mà hỏi hắn: "Không phải cậu muốn đi ăn à?" "Không phải anh không muốn đi ăn sao?" Phó Nghiêu nhún vai một cái rồi đưa chó con cho Cố Chân, "Anh mang nó vào xe nhé! Tôi sẽ đi đóng gói đồ." Cố Chân ôm chó con lên xe, đã tính trước đặt tên cho nó là Jane. Phó Nghiêu cầm túi rồi ngồi vào, cầm lấy chó con trong tay anh trực tiếp nói: "Cứ gọi nó là Robin. Anh thấy thế nào?" "Nhưng nó là cái mà." Cố Chân phản kháng. Chó con nghe không hiểu lời nói của hắn, nhưng vẫn vẫy đuôi nhiệt tình với Phó Nghiêu. Phó nghiêu chỉ vào cái đuôi vẫy không ngừng của nó rồi nói: "Nhìn nó này, không phải nó cũng rất thích cái tên đó sao?" Cố Chân thật sự sa mạc lời luôn, cái tên Jane đã chết từ trong trứng mất rồi. Buổi tối Cố Chân cứ lắc lư ở trên lầu, mãi mà không viết được lời bài hát. Trong lòng lại có vô số suy nghĩ cùng giai điệu đều hiện lên, anh cầm đàn Guitar rồi tùy ý đánh. Anh cố gắng muốn bắt lấy chút linh cảm đang có, nhưng vẫn không thể nào tìm thấy một cái gì thích hợp để bắt đầu. [Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh] Đồng hồ treo tường điểm 11 giờ đêm, Cố Chân cúi đầu nhìn đàn ghita trong ngực, có chút thất bại với không biết phải làm sao. Đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng của Phó Nghiêu, dường như còn có cả Robin cũng đang kêu. Cố Chân không muốn để Phó Nghiêu phát hiện ra mình nên vội vàng tắt đèn, anh bước ra ban công rồi lặng lẽ nhìn xuống. Phó Nghiêu đang dắt Robin chơi trên bãi biển. Robin chạy xuống bờ biển, chân bị dính chút nước biển thì lại lập tức chạy về. Sau đó hướng ban công của Phó Nghiêu mà kêu lên vài tiếng, trông vô cùng thích thú. Cố Chân nhìn không rõ lắm, liền tới gần lan can một chút. Phó Nghiêu cứ như là được trang bị máy dò vậy, Cố Chân vừa di chuyển một chút, hắn lập tức ngẩng đầu lên nhìn. Cố Chân cũng không biết Phó Nghiêu có nhìn thấy anh không, nên anh cũng không nói gì cả và cũng không tránh tầm mắt của hắn. Lúc này Phó Nghiêu nhìn thấy Cố Chân, hắn đứng im một lúc rồi nới lỏng dây xích của Robin. Giơ tay và gật đầu với Cố Chân, còn cao giọng hỏi anh, " Anh không xuống đây à?" Cố Chân lắc lắc đầu và hét lên với hắn: "Không, cậu chơi một mình đi." Robin không có vòng cổ, bỗng nhiên chui lên bậc thang, tựa hồ chui vào ban công rồi ngậm một cái đĩa bay mà chơi. Chú chó nhỏ cứ thế mà chạy như điên ở trên bãi cát. Cố Chân vẫy tay với Phó Nghiêu, đến gần căn phòng, anh nhìn cây đàn dương cầm rực sáng trong bóng tối và cây đàn ghita bị anh ném qua một bên, đột nhiên nghênh đón sự hiện diện của Muse thần nàng thơ (*) đến chơi. (*) Muse thần nàng thơ: Theo thần thoại Hy Lạp, những vị Muse, thường gọi là Muse thần nàng thơ, tiếng Hy Lạp: οι μούσες, i moúses - có lẽ bắt nguồn từ ngữ căn "men-" trong ngôn ngữ Sơ Âu-Ấn (Proto-Indo-European language) có nghĩa là "suy nghĩ" - gồm mấy nữ thủy thần chị em. Những nữ thủy thần này thường được nhắc đến với những con suối trên núi Helicon và núi Parnasse. Ngày nay, trong tiếng Anh chẳng hạn, những Muse thần nàng thơ là biểu tượng của ngẫu hứng sáng tác thơ, văn, nhạc, họa, kịch, v.v... Nhưng sự có mặt của, nữ thần sử học, và, nữ thần thiên văn học làm cho cụm từ thông dụng Muse thần nàng thơ không gồm được đủ nghĩa bằng cụm từ Muse (thần thoại) chẳng hạn. ___end chương 7___
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]