Mãi sau này ta mới biết ông ấy được sinh ra từ thời khai thiên lập địa. Ông ấy biết hết mọi chuyện xảy ra trong trời đất nhưng lại không được nhúng tay vào bất cứ chuyện gì và cũng không được rời khỏi Bồng Lai dù chỉ nửa bước. Ngoài ra ông ấy cũng không có tên. Dần dà mọi người đều gọi ông ấy là Tiên sinh. 
Sống cùng ông ấy một thời gian ta phát hiện những gì ông ấy nói với ta toàn bộ đều là kinh phật. Ta chưa từng thấy ông ấy biểu hiện một chút cảm xúc hỷ, nộ, ái, ố nào trước mặt ta cả. Trước mỗi sự vật, sự việc xảy ra ông ấy đều không có bất kỳ ý kiến nào. 
Ông ấy đã sống cuộc sống như này hàng vạn vạn năm sao? Lần đầu tiên ta cảm thấy làm thần tiên cũng thật mệt mỏi. 
Biết hết mọi chuyện thì sao? Pháp thuật không ai bằng có ích gì? Chẳng qua cũng chỉ là một người bị cầm tù ghi lại lịch sử của vạn vật. 
Cũng trong thời gian ở Bồng Lai ta mày mò được cách thức tu luyện tiên pháp nhưng do cơ thể yếu ớt nên không luyện nổi. Sau đó không biết có phải cơ duyên tác hợp hay không ta lại học được cách sử dụng trận pháp. Mượn sức mạnh của vạn vật để thi triển. Nhưng chỉ với trận pháp thì không thể nào báo thù được. Dần dà đối với chuyện báo thù ta đành học cách chấp nhận. Dẫu còn canh cánh trong lòng nhưng đã từ bỏ ý định. 
Một năm sống cùng Tiên sinh ta tĩnh tâm hơn rất nhiều. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hoa-yeu-yeu/3510216/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.