Thu Trang sửa sang lại quần áo quay sang nói với ta. 
- Em đi rồi người nhớ phải cẩn thận đấy. Em sẽ quay lại sớm nhất có thể. 
Cô ấy nhìn người trên giường rồi lại nhìn ta bảo. 
- Cũng đừng lao lực quá đấy. 
Ta chờ cô ấy căn dặn đâu vào đấy mới kéo dài giọng đáp lời. 
- Tôi biết rồi thưa cô. 
Tiếp đó Thu Trang phụng phịu với ta vài câu sau đó rời đi. 
Thu Trang đi rồi chỉ còn mình ta ở lại. Chờ đợi là một cảm giác vô cùng khó chịu. 
Xế chiều đến nơi mà vẫn không thấy ai quay lại khiến nỗi bất an trong lòng ta càng dâng cao. Trong lòng không ngừng cầu nguyện cho mọi chuyện yên ổn. 
Cũng trong thời gian này ta phát hiện ngón tay người kia cử động. Tiếp đó mí mắt cũng khẽ động. Sau đó là mở mắt. Ta thấy vị công tử đó đã tỉnh thì vội chạy lại đỡ dậy. 
- Công tử vừa mới tỉnh nên từ từ kẻo động đến vết thương. 
Ta tốt bụng nhắc nhở. 
Người đó nói cảm ơn sau đó nhìn ta hỏi. 
- Là cô nương đã cứu ta? 
- Không phải ta mà là bọn ta. 
Ta đáp. 
- Bọn ta? 
Người đó nhắc lại lời ta với giọng điệu nghi vấn. 
- Ừ. Là ba người bọn ta. Nhưng hai người họ vẫn chưa quay lại. 
Người đó nghe thấy vậy cũng không truy hỏi tiếp nữa. Ta cũng không giải thích thêm gì về vấn đề này. 
- Không biết cô nương tên là gì? 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hoa-yeu-yeu/3489054/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.