Ta soạn một bụng lí lẽ đâu ra đấy định phản bác lại nhưng chưa kịp làm gì Phượng Hoàng đã đưa cho ta một lồng đựng đồ ăn sau đó bảo. 
- Tự về đi hoặc không thì tới chỗ thúc phụ tu luyện thêm cũng được. Ta còn có việc. 
Ta nhìn đồ ăn trong tay, tức thì miệng nhanh hơn não. 
- Có được ăn không? 
Phượng Hoàng đá xéo ta một cái sau đó quay gót. 
Ngụ ý là không được ăn đúng không? Nói một chữ “không” cho người ta biết rõ thì uy phong rớt xuống vực hả? Vốn tưởng hắn cứ thế đi thẳng chẳng đoái hoài gì đến ta nữa ấy vậy mà đi được vài bước hắn bèn ném lại một tiếng “được” khiến ta ngẩn người. 
Được gì? Ta nghĩ nghĩ một lúc liền thông suốt. Lúc nãy ta hỏi hắn: “Có được ăn không?”, hắn bảo: “được”. Từ đó suy ra ta có thể ăn đồ ở trong lồng này. 
Ta ôm lồng đồ ăn vui vẻ ra khỏi quân doanh nhưng khi ra khỏi quân doanh ta lại vui không nổi. Bởi không nhớ đường về! 
Lúc đến ta chỉ cần đi theo Phượng Hoàng, hắn đi đâu ta theo đó vốn chẳng cần nhìn đường nhưng giờ “phương hướng” biến mất rồi. Ta ngửa mặt đầy chua xót. Phượng Hoàng à Phượng Hoàng, ngươi đánh giá ta cao quá rồi đấy. Cuối cùng ta đành lật đật chạy tới chỗ của hai vị tướng sĩ gác cổng quân doanh hỏi đường. Tiếp đó cứ đi một đoạn bất kể gặp ai ta đều hỏi tiếp. 
Sau một hồi vật vã vừa đi vừa hỏi đường và đi nhầm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hoa-yeu-yeu/3437944/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.