- Không phải giải khuây, là học tập.
Phượng Hoàng ngạc nhiên quan sát ta một lượt như thể muốn nhìn thấu tâm can ta luôn ấy.
Nhắc đến chữa “học” sẵn tiện ta hỏi đến một vấn đề mà trước đây Phượng Hoàng đã hứa với ta.
- Nè, Phượng Hoàng bao giờ ngươi mới chịu dạy ta pháp thuật thế?
Rõ ràng đã hứa với người ta mà mãi chẳng thấy làm.
- Ta có lòng tìm cho ngươi mấy cuốn sách chỉ bảo cách tu luyện. Nhưng xét thấy người nào đó đã tự tìm được một người thầy cao siêu nào đó mà bái sư học nghệ thì mấy cuốn sách của ta chắc cũng không cần nữa đâu.
- Cần, cần lắm chứ?
Ta nhanh nhảu lên tiếng. Sao lại không cần được. Cái thượng thần dạy cho ta có phải là pháp thuật đâu. Ta nhìn Phượng Hoàng với ánh mắt long lanh. Hí hửng chìa tay ra như thể mong chờ nhận quà.
Trong phút chốc ta thấy khóe môi Phượng Hoàng cong lên. Nhưng khoảnh khắc này diễn ra nhanh quá nên ta cũng không rõ là mình có nhìn nhầm không nữa?
- Để trong thư phòng, tự lấy đi.
Rõ ràng là một câu chẳng văn vẻ gì, sao ta lại nghe ra tia dịu dàng cộng với vui vẻ đâu đó nhỉ? Phải chăng do tâm trạng ta tốt nên cái gì cũng tươi đẹp?
- Chỗ nào không hiểu thì hỏi ta.
Câu nói của Phượng Hoàng gọi giật ta về thực tại. Vì bị dòng suy tư làm đứt đoạn nên phải mất một lát ta mới hiểu mà đáp lại cái “ừ” sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hoa-yeu-yeu/3437942/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.