♡♡ ♡♡
Trần Hinh nghe An Giai Kỳ nói hết câu, mọi động tác của cậu chốc chốc như đóng băng hoàn toàn. Anh ta vừa nói cái gì thế? Ai là người thân của mình? Họ? Họ ư?
" Anh nói gì, tôi không hiểu? " Trần Hinh khó khăn ngước mắt nhìn người đàn ông phía đối diện, khóe miệng cong lên một cách gượng gạo.
An Giai Kỳ vẫn khá bình tĩnh, anh chậm rãi nói, " Tôi bảo chính chúng tôi là người thân của cậu. Cậu có tin không?"
" Không. Tôi không tin. Hai người rốt cuộc là có ý gì chứ hả? " Trần Hinh run lên, cậu liên tục lắc đầu phủ nhận câu nói của Giai Kỳ.
Không thể nào, họ...làm sao có thể.... Chuyện này rốt cuộc là thế nào cơ chứ? Đầu óc Trần Hinh dần rơi vào trạng thái mờ mịt, nhịp thở cũng dồn dập hơn.
Cậu không ngừng lẩm nhẩm trong miệng, " Không thể...không có...không...mấy người...nói dối..."
An Mỹ nhìn biểu tình của anh mà cảm thấy đau lòng khôn xiết. Cô đã rơm rớm nước mắt, bàn tay vì sốc mà siết chặt lại. Tại sao chứ Tiểu Hinh? Lẽ nào cháu không nhớ ra người cô này sao? Cháu thật sự không nhớ ra cô sao?
Cô đưa tay nhanh chóng lau đi giọt nước mắt sắp trượt xuống gò má, quay sang An Giai Kỳ, " Giai Kỳ, anh nói...gì đi...." Giọng cô hơi run, có lẽ vì quá xúc động.
An Giai Kỳ nhìn người yêu của mình đang đau khổ, anh đột nhiên hơi tức giận, nhìn Trần Hinh mà nói, " Trần Hinh, nếu cậu không tin, cậu có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hoa-va-bang-bang/1993390/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.