♡♡ ♡♡
Sau khi cuộc họp được tạm hoãn, ai nấy đều trở về công việc của mình. An Giai Kỳ nhẹ nhàng đi đến bên cạnh An Mỹ, đưa tay đỡ cô dậy rồi cùng nhau về phòng. Thẩm Diệc Tuyết vì tức giận mà đã rời khỏi công ty nhanh nhất.
Bà ra đến xe, hậm hực ngồi vào, miệng không ngừng mắng chửi. Cái lũ nhóc con đấy nghĩ sẽ qua được tay bà ư? Lầm rồi, cho dù con trai của ông ta có trở về cũng không thể làm gì được. Mất tích từ nhỏ, sao lại không đi luôn đi? Trở về cản trở cuộc sống của bà làm gì thế?
Thẩm Diệc Tuyết ngồi trên xe, mệt mỏi dựa lưng vào ghế, nhắm mắt suy nghĩ kế hoạch tiếp theo. Tốt lắm, nếu như hai mươi năm trước nó bị mất tích, thì hai mươi năm sau, nó sẽ bị tàn phế suốt đời.
Suy nghĩ của ả quả thực tàn ác, chỉ vì danh lợi mà nghĩ đến con đường giết người, thật ghê tởm. Bản thân có một đứa con trai đã mất mà vẫn không tu tâm dưỡng tính. Cuộc đời này, bà ta sẽ chẳng khá nổi.
Bà lấy điện thoại bấm vài con số, sau đó cất giọng lạnh lùng, " Cậu...tôi có việc cần nhờ. Chúng ta gặp nhau được chứ?"
Bên kia trầm ngâm một lát rồi hờ hững đáp, " Được thôi."
An Mỹ cùng An Giai Kỳ sau khi trở lại phòng, cả hai đều đột nhiên im lặng. Căn phòng chỉ phát ra tiếng loạt xoạt từ máy điều hòa và mấy tờ giấy trắng.
Cô ngồi ở ghế, đầu óc vẫn còn trống rỗng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hoa-va-bang-bang/1993380/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.