Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42
Chương sau
Hạ quyết tâm, hắn cũng không còn do dự :“ Các huynh đệ, các huynh đệ mau dọn dẹp một chút, tìm chỗ về hướng nam trốn đi trước, ta giải quyết con tiểu cẩu họ Trương chết trôi này sẽ cùng mọi người hội họp! Cái gì mà Hầu, chẳng qua là một con chó nhỏ được nuôi dưỡng, ta không thèm làm!” Vì chính mình tỏ vẻ quyết tâm, hắn dứt cân đai hoa văn tinh xảo trên người, ném xuống đất. Rút từ thắt lưng ra kiếm dài bảy thước,trong mắt hắn giờ đây, khôi phục lại hòa quang dã tính khi xưa. “ Đại ca! Được! Ta đã sớm không chịu nổi chuyện huynh bị lão nhân hoàng đế kia đè! Nhìn huynh một bộ ủy khuất, ta đều sớm biết đó không phải là đại ca ta mà! Hôm nay ta mới biết, đại ca vẫn cứ là đại ca, vẫn là người tốt nhất đối với ta! Đại ca thông suốt rồi, ta chờ huynh như thế nào đánh cẩu, tự nhiên phải đi cùng huynh tìm tiểu cẩu Trương kia mà tính toán, rồi cùng nhau về phương Nam. Đếch quan tâm cái gì mà Hoàng đế, cái gì mà Hầu gia, làm sao xứng với đại ca chúng ta, nghĩ muốn giương oai liền giương oai, nghĩ muốn đánh người liền đánh người, thật thống khoái!” Tào Tín cười ha hả, một phen ném xuống cân đai trên người, chúng huynh đệ vội vã noi theo. Nhất thời cả hậu viện sảng khoái giống như Lộ Thương sơn trại, mà Trương Tử Đông không tốt đẹp gì kia, chính là mục tiêu của bọn họ. Lập tức tất cả mọi người, lấy đao lấy kiếm, hùng hổ đi theo Lộ Thương ra cửa sau, tiến thẳng vào phủ đệ Trương Tử Đông. Trương thị nhiều thế hệ là Đại Đồng hiển hoạn, Trương Tử Đông tuy chức vụ và quân hàm không cao, nhưng cũng ở trong phủ quan khá lớn bên trong nội thành, cách Hầu phủ Lộ Thương không quá xa. “ Trương tiểu cẩu! Cái xx nhà ngươi mau lăn ra đây cho lão tử!” Vọt vào phòng khách, Lộ Thương một cước đá bay ghế bành, lại một kiếm đánh bay tất cả đồ đạc trưng bày trong phòng khách, điên cuồng hét lên, Trương Tử Đông phải đi ra. “ Đang giữa trưa, đồ đầu heo nào dám làm càn ở đây?” Trương Tử Đông cũng không phải đèn hết dầu, Trương gia hắn ở Đại Đồng nhiều thế hệ hiển hách, Tĩnh cũng hoàn toàn không có nhân dịp hắn với Lộ Thương bất hòa mà lạnh nhạt , nên hắn đâu có để một nam sủng nho nhỏ của Hoàng đế vào mắt. “ Nguyên lai là Lộ Hầu gia a! Sao lại ầm ĩ như vậy, lợn ở hậu viện còn chưa phát xuân cơ mà” Trương Tử Đông một quạt ve vẩy đi đến, thong thả bước ra từ sau cửa. Hắn rõ ràng là học hành tử tế,cũng xuất thân Trạng nguyên, chính là vừa thấy Lộ Thương liền phun ra những từ ngữ thật bọn tiểu dân nhất tục phố phường vẫn hay dùng. “ Trương Tử Đông, ngươi nghĩ ngươi là cái xxx gì vậy? Dám đánh huynh đệ của ta, ngươi chán sống rồi phải không!” Lộ Thương vừa thấy Trương Tử Đông, mặt liền như Trương Phi, trong lòng tràn đầy oán hận, dụng mũi kiếm chỉ vào mũi hắn chửi bậy. “ Ngươi nghĩ ngươi mới là cái xxx gì? Không phải là cái loại bám rắm Hoàng đế sao? Ngươi mau tỉnh ra mà cút đi, thừa dịp bệ hạ chưa phát hiện cút cho ta! Ngươi cho là bệ hạ toàn tâm toàn ý che chở ngươi sao? Ngươi nằm mơ. Bệ hạ là minh quân thế nhân, căn bản không cho phép một nam sủng nhỏ bé như ngươi dám đắc tội với nhà quyền quý mà thôi…” “ Còn có, ngày lành của ngươi không dài đâu, bệ hạ sủng nam nhân chưa từng qua một năm, ta khuyên ngươi vẫn là nhanh chạy về mà giữ lấy cái phủ Hầu gia, học làm sao trên giường kêu dâm đãng thế nào cho bệ hạ cao hứng, sẽ thưởng nhiều tiền cho ngươi đó!” Trương Tử Đông liều mạng dùng ngôn ngữ xỉ nhục Lộ Thương, mắt thấy gương mặt tuấn lãng trở nên đỏ bừng vặn vẹo mà căng cứng. Lựa chọn ở bên Tĩnh, Lộ Thương sớm đối với những lời khinh mạt của người khác mà hiểu rõ, chính là trước mặt mình huynh đệ bị vũ nhục, Lộ Thương nuốt thế nào cũng không trôi cục nghẹn này. Hắn phi thân nhảy đến trước mặt Trương Tử Đông, huy kiếm liền hướng đến gã vừa phun ra những lời thô tục ấy mà chém. Trương Tử Đông vội vàng chạy trốn, một kiếm vừa lướt qua trên đỉnh đầu, đem quan mạo đánh rơi xuống đất. “ Ta phi! Giết ngươi thật dễ cho ngươi! Các huynh đệ, lên cho ta!” Lộ Thương cầm chiếc mũ quan đã rơi, vung tay lên, ý bảo mọi người đi lên đánh cho gã một trận nhớ đời. “ Đánh! Đánh càng mạnh càng tốt, đánh cho ta!” Trương Tử Đông không ai bì nổi, bây giờ nước mắt nước mũi cầu xin tha thứ, Lộ Thương cảm giác tất cả những cơn giận vô cớ ở Đồng An trước giờ không có chỗ phát tiết đã tìm được bao cát…hắn hưng phấn ra lệnh cho các huynh đệ đánh, chính mình cùng xông vào gia nhân Trương phủ đấm đá loạn xạ. Đoàn người đang đánh lộn hết sức hưng phấn, cửa bỗng nhiên mở tung, một đoàn cẩm y vệ tay cầm vũ khí dũng mãnh bước vào. “ Buông hết vũ khí cho ta!” Đầu lĩnh là cẩm y vệ tổng quản Đinh Bằng, trước kia khi Lộ Thương ở trong cung làm thị vệ, đã từng là thuộc hạ của hắn. Tuy rằng xuất thân sơn tặc, nhưng vừa mấy ngày làm quan đã ảnh hưởng không ít đến nhận thức của các huynh đệ. Nghe Đinh Bằng quát như vậy vội vã buông đao, nhìn lại, nhìn đám cẩm y vệ gươm tuốt khỏi vỏ. “ Đây là đang làm cái gì?” Chuyện mà Lộ Thương sợ hãi nhất, cuối cùng cũng đến. Đi theo cẩm y vệ phía sau, là Tĩnh một thân triều phục uy nghiêm, y hiển nhiên là nghe được báo cáo vội vàng xuất cung. “Bệ hạ, cứu mạng! Cứu mạng!” Bị đánh cho bầm dập mặt mũi, Trương Tử Đông vừa nhìn thấy Tĩnh vừa như nhìn thấy cứu tinh, nhất thời khóc rống lên, vừa quỳ vừa lết đến bên chân Tĩnh, ai ai khóc lớn. “ Hừ, không biết xấu hổ!” Khinh thường bộ dáng cẩu bàn của Trương Tử Đông, Lộ Thương quên cả nỗi sợ Tĩnh, khinh bỉ mà phỉ nhổ gã. “ Bệ hạ, xin làm chủ cho tiểu dân! Bệ hạ, tiểu dân năm đời làm quan trong triều, chưa từng có chịu qua nhục nhã như vậy, bệ hạ, xin hãy cho tiểu dân một cái công bằng!” Vừa đi tới chỗ Tĩnh, là cha Trương Tử Đông, nguyên lai là Tổng biên tu Hàn Lâm Viện, hiện tại mặc dù đã cáo lão, nhưng tại triều vẫn là đức cao vọng trọng nhân vật tầm cỡ. Theo gót hai cha con nhà Trương, nhất thời cả Trương thị khóc váng lên, mặt mũi mấy người ai cũng bầm dập, thê thảm thật không nhận ra. Tĩnh hiển nhiên không chịu nổi tranh cãi ầm ĩ thế này, y hung hăng nhíu mày, trừng mắt hướng Lộ Thương nói: “ Lộ Hầu gia, ngươi có thể giải thích, ở đây là có chuyện gì?” Xem sắc mặt Tĩnh không tốt, Lộ Thương trong lòng có chút khiếp ý, rồi lại không thể trước mặt địch nhân làm yếu uy phong:“ Họ Trương này khi dễ huynh đệ nhà ta, ta đương nhiên đến nói chuyện phải trái với hắn!” Tĩnh lúc này mới nhìn rõ bộ dáng Lộ Thương…hắn ném quan bào, trên người chỉ còn một trung y đơn giản, vừa rồi đánh lộn, trung y bị xả rách vạt đằng trước, quần áo bị xé vài chỗ, lộ hơn phân nửa thân trên ra ngoài…loại cảnh tượng này trong mắt Tĩnh, nhất thời làm y hờn giận nhíu mày. “ Lộ Hầu gia, quan bào của ngươi đâu? Quần áo không chỉnh tề còn chạy tới đây làm loạn, ra cái thể thống gì?” Tĩnh hiển nhiên quên mất dưới chân còn có Trương Tử Đông đang bi ai khóc rống lên, nhưng lại quan tâm đến quần áo Lộ Thương đầu tiên. “ Bệ hạ…” Trương Tử Đông cùng cha hắn đồng thời lên tiếng, nhắc nhở Tĩnh đừng quên hiện trạng của mình. “ Khụ….” Tĩnh vội ho khan một tiếng che giấu mình thất thố, nói: “ Lộ Hầu gia, ngươi cũng biết rõ ban ngày ban mặt ngươi đả thương mệnh quan triều đình, đó là phạm vào trọng tội” “ Thúi lắm!” Lộ Thương sớm kích động, quên mất cái gì mà mặt mũi của Tĩnh, hắn tiến đến vén lên ống quần Tào Tín:“ Là hắn ra đòn hiểm trước huynh đệ của ta! Cho dù đánh chết hắn, vẫn là tiện nghi cho hắn quá!” Những vết thương chằng chịt có điểm nhìn thật ghê người, Tĩnh nhìn cũng hơi nhíu nhíu mày. “ Khởi bẩm bệ hạ, đó là do Tào Tín không làm hết phận sự mới bị thần trách phạt!” Trương Tử Đông vội vàng lớn tiếng giải thích, tỏ ra chính mình vô tội. “ Tào Tín là thủ hạ Trương thị lang, Trương thị lang có quyền trách phạt hắn!” Trong lòng đã rõ ràng Trương Tử Đông lấy việc công báo thù riêng, nhưng lại ngại thân phận, Tĩnh chỉ có thể chiếu theo Đại Đồng vương pháp mà nói chuyện. Bạn đang â Chó má cái quyá»n gì! Cái quyá»n gì! Không phải ngÆ°Æ¡i Äem huynh Äá» ta giao cho con TrÆ°Æ¡ng tiá»u cẩu nà y cai quản sao? NgÆ°Æ¡iâ¦ngÆ°Æ¡iâ¦ngÆ°Æ¡iâ¦ngÆ°Æ¡i cÄn bản là cỠý! Hiên Viên TÄ©nh, ngÆ°Æ¡i xxx nhà nó tháºt không phải ngÆ°á»i!â Lá» ThÆ°Æ¡ng tức giáºn kÃch Äá»ng Äến mức ngay cả TÄ©nh cÅ©ng không Äá» và o mắt, trÆ°á»c mặt má»i ngÆ°á»i xung Äá»t vá»i y mà Äứng lên. â Câm miá»ng! Cẩu nô tà i to gan! Dám gá»i thẳng tục danh của bá»â¦hạâ¦ngÆ°Æ¡iâ¦ngÆ°Æ¡i có còn vÆ°Æ¡ng pháp nữa không?â Má»t bên TrÆ°Æ¡ng Phụ hiá»n nhiên trÆ°á»c hà nh Äá»ng của Lá» ThÆ°Æ¡ng mà sợ hãi Äến cá»±c Äiá»m :âBá» hạ, bá» hạ, Lá» ThÆ°Æ¡ng mạo phạm bá» hạ, Äã phạm và o tá»i chết. Bá» hạ không thá» nuông chiá»u mà tha thứ, phải lấy Äại Äá»ng vÆ°Æ¡ng pháp ra trừng trá», lấy phục thiên hạ!â TÄ©nh bá» Lá» ThÆ°Æ¡ng tức giáºn lá»n máºt mắng Äến sắc mặt trắng bá»ch, nói Äúng ra, y chẳng thèm ÄỠý chuyá»n Lá» ThÆ°Æ¡ng gá»i thẳng tên y, nhÆ°ng trÆ°á»c bao quần thần, dám gá»i mặt chá» tên y mà chá»i báºy, là m cho y không nói Äược câu nà o, không khá»i trong lòng sinh khÃ. Lá» ThÆ°Æ¡ng lại không thức thá»i, còn Äang tá»± do lên tiếng á»n à o: â Hiên Viên TÄ©nh, khá khen cho ngÆ°Æ¡i! Sao ngÆ°Æ¡i không nói lá»i nà o Äi! Ta biết là ngÆ°Æ¡i cỠý! Dù sao ngÆ°Æ¡iâ¦ngÆ°Æ¡i cÄn bảnâ¦â Tuy rằng có há» Äá» tháºt, nhÆ°ng Lá» ThÆ°Æ¡ng cuá»i cùng vẫn là nhá»n mấy chữ :â NgÆ°Æ¡i cÄn bản là không thÆ°Æ¡ng taâ. NhÆ°ng tất cả những ủy khuất hắn phải chá»u Äá»±ng bao lâu nà y ùa vá» là m cho Äôi mắt hắn Äá» bừng. Kỳ tháºt là Lá» ThÆ°Æ¡ng cÅ©ng có Äiá»m Äoán trúng. Y Äá» bạt TrÆ°Æ¡ng Tá» Äông là m kinh sÆ° tá»ng Äá»c Äá» kiá»m chế huynh Äá» Lá» ThÆ°Æ¡ng, cÅ©ng là má»t thủ Äoạn khá»ng chế Lá» ThÆ°Æ¡ngâ¦chÃnh là không nghÄ© tá»i TrÆ°Æ¡ng Tá» Äông lá»n máºt Äến váºy, dám trắng trợn hà nh hạ bá»n há» lại còn Äá» Lá» ThÆ°Æ¡ng quÆ¡ Äược, kết quả gây ra xung Äá»t, tháºt sá»± là y chÆ°a có tÃnh Äến nÆ°á»c nà y. Xem TÄ©nh không má» miá»ng, Lá» ThÆ°Æ¡ng biết bá» mình nói trúng. Hắn tức giáºn Äến không nói nên lá»i, chá» cảm thấy khà huyết dá»n lên ngá»±c, cÆ¡ há» không thá» ná»i. Im lặng Äến ná»a ngà y, hắn hung hÄng giÆ¡ ngón tay chá» và o TÄ©nh, thanh âm nhá»n không Äược run rẩy: â Hiên Viên TÄ©nh! NgÆ°Æ¡i tháºt tá»t, tháºt tá»t! Hôm nay Lá» ThÆ°Æ¡ng ta má»i hiá»u rõ ngÆ°Æ¡i! NgÆ°Æ¡i Äá»i vá»i huynh Äá» ta nhÆ° váºy, má»t ngà y nà o Äó cÅ©ng sẽ Äá»i xá» vá»i Lá» ThÆ°Æ¡ng nhÆ° váºy! Ta tÃnh Äã biếtâ¦â â Hiên Viên TÄ©nh, ngÆ°Æ¡i cứ tá» vẻ ra oai Äi, lão tá» mặc ká» ngÆ°Æ¡i! Từ nay vá» sau dÆ°Æ¡ng quan của ngÆ°Æ¡i ngÆ°Æ¡i Äi, cầu Äá»c má»c của ta ta bÆ°á»c, chúng ta không ai liên quan Äến ai!â Hắn hung hÄng nắm má»t bình hoa trong tay ném vá» trÆ°á»c mặt TÄ©nh, hÆ°á»ng tá»i các huynh Äá» vung tay lên, Äem ngÆ°á»i rá»i khá»i TrÆ°Æ¡ng phủ. TÄ©nh là m sao Äá» hắn Äi nhÆ° thế, khó thá» mà rút thanh bá»i kiếm dÆ°á»i thắt lÆ°ng, hÆ°á»ng cẩm y vá» phÃa sau quát :â Các ngÆ°Æ¡i chết cả rá»i à ?Còn không mau bắt những phạm nhân nà y lại cho ta?â TÄ©nh hÆ¡i lui ngÆ°á»i vá» sau, cả ngÆ°á»i liá»n Äứng chắn trÆ°á»c cá»a,nhóm cẩm y vá» Äứng lên che chắn trÆ°á»c y, không cho bá»n Lá» ThÆ°Æ¡ng xông qua. â NgÆ°Æ¡iâ¦â
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42
Chương sau