Trầm Ký Bạch từng hỏi ta có yêu hắn không.
Lúc đó ta cảm thấy mơ hồ.
Yêu sao?
Có lẽ là yêu.
Nhưng tình yêu quá mơ hồ.
Giống như ta yêu quyền thế và địa vị của hắn nhiều hơn yêu bản thân hắn.
Hắn có lẽ cũng chỉ thích vẻ ngoài lộng lẫy của ta.
Mà nhan sắc của ta rồi cũng sẽ phai tàn.
Chỉ có giữ mãi trái tim này, ta mới không phải như mẫu thân và di mẫu, vì một người đàn ông mà đau khổ suốt đời.
...
Chuyện này cuối cùng cũng đến tai Hoàng đế, nghe nói Trầm Ký Bạch bị mắng một trận.
Sau khi hạ triều, hắn không nói gì, còn mang điểm tâm cho ta.
Di mẫu ngược lại bắt đầu thương cảm cho Trầm Ký Bạch.
Bà từng trải qua nhiều, nói rằng nhìn ra được Trầm Ký Bạch là một lang quân tốt.
Bà còn khen ta có mắt chọn lang quân tốt hơn bà.
Ta chỉ cười nhạt.
Phải, Trầm Ký Bạch đối với ta.
Là sự lựa chọn tốt nhất trong phạm vi ta có thể chọn.
Nửa đêm trằn trọc khó ngủ, ta tự hỏi lòng mình.
Mạnh Đường, Trầm Ký Bạch vì ngươi mà hy sinh nhiều như vậy, ngươi có cảm thấy áy náy không?
Ta suy nghĩ rất lâu, nhưng không thể tự lừa dối bản thân.
Đúng vậy, ta đối với Trầm Ký Bạch có áy náy.
Nhưng không sao, ta sẽ gả cho hắn, trở thành thê tử của hắn.
Chỉ cần hắn không phụ ta, ta sẽ cố hết sức mình ổn định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hai-duong-lan-at-hoa-le/3645180/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.