Kiểm tra bắt đầu.
Liên tục bảy ngày, hai người nam nhân không biết bận việc ở nơi nào rồi, đến thời gian chạm mặt bọn họ tôi cũng không có. Rơi vào đường cùng, tôi đành phải rảnh rỗi rủ Hàn Mị Lan đi dạo phố.
Vốn tôi cũng chẳng muốn đi cùng cô ấy đâu, nhưng mà bây giờ tôi không quen thuộc hoàn cảnh nơi này, võ công của cô ấy tương đối cao, rủ cô ấy đi cùng có vẻ an toàn hơn nhiều.
Thị trấn Y Xuyên không lớn, cho nên chỉ mất vài ngày hai chúng tôi đã lượn hết mọi ngõ ngách, cảm giác chỉnh thể chỉ có một chữ: Nghèo.
Cửa hàng nơi đây cực kỳ đơn điệu, đều là buôn bán duy trì sinh kế cơ bản, không có một chút bóng dáng ‘phồn hoa náo nhiệt’ của một thị trấn, lại càng không nói đến có người phí đầu óc mà nghĩ ra các chiêu thức thu hút khách hàng xúc tiến tiêu thụ. Hai chúng tôi muốn mua ít vải làm quần áo mới cho mọi người, kết quả tìm khắp các cửa hàng vẫn tìm không thấy một mảnh vải phẩm vị thời thượng một chút.
Nói là nghèo, nhưng ở đây lại có mấy nhà tráng lệ to bự chảng, ở thị trấn có vẻ phá lệ nổi bật. Này chắc là nhà mấy người có uy tín có danh dự ở Y Xuyên, người đi ra đi vào đều mặc lăng la tơ lụa, phỏng chừng là nhập từ huyện khác về, bởi vì ở trong này căn bản mua không ra.
Tổng thể thì nghèo, còn có cách biệt giàu nghèo quá lớn.
Muốn xã hội phong kiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-giai-phau-hoc/2374479/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.