Trần Thọ lấy ra một vật không biết là gì, thấm vào một chiếc khăn, sau đó lau lau chùi chùi, những nếp nhăn bằng cao su y như thật trên gương mặt kia sau một hồi kì kì cọ cọ, từ từ sạch trơn, lộ ra vùng da trắng nõn. Người trước mặt cởi cúc áo, vặn vẹo xương cốt một hồi, trong chớp mắt quay trở về hình dáng vóc người cao ráo như bình thường.
Tôi kinh hãi nhìn hắn. Này này … đây nhất định là Thuật Dịch Dung và Súc Cốt Công trong truyền thuyết!
Chủ bộ Trần Thọ trong chớp mắt đã biến trở lại thành mỹ nam với ý cười luôn đượm trên môi, hơn nữa, bộ y phục trên người hắn bây giờ trở nên quá bé nhỏ, tất thảy các nút cài đều bung ra lộ ra cơ ngực rất đẹp. Quả thực … quả thực là ‘ma quỷ du hoặc’.
“Nhìn gì?”, Nhậm Bình Sinh cười cười, “Cẩn thận nhìn nhiều rồi không rời mắt được!”
Lúc này tính cảnh giác cao độ của tôi mới ùa về, tôi quát lớn: “Ngươi rốt cuộc là ai! Từ tối hôm qua đã lừa gạt ta, bây giờ đem ta đến đây, tính làm chuyện gì?!”
Nhậm Bình Sinh chà chà một tiếng: “Ta là người thế nào, chẳng lẽ cái tên Nhiếp Thu Viễn ca ca không phải đã nói rõ ràng rồi sao, lẽ nào nàng nghĩ hắn ta nói láo?”
“Trần Đại nhân đâu?”, Tôi chợt thấy lo lắng cho Chủ bộ Đại nhân thật sự.
“Hắn à, hôm nay lên muộn, chẳng sao cả, lát sẽ tỉnh ngủ thôi!”
“Ngươi … đến tột cùng tới làm gì?”
Đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-giai-phau-hoc/2374472/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.