Chúng tôi không hành động gì thêm, chỉ lẳng lặng đứng ở cửa bảo vệ, chờ người bên quan phủ đến.
Tôi cảm thấy có chút hưng phấn, nhưng kèm vào đó vẫn thêm chút phiền muộn. Lẽ nào tôi đã ứng nghiệm lời ‘nguyền rủa’ kia rồi sao? Chỉ mới vài tháng ngắn ngủi, tôi bước đến chỗ nào, nơi đó ngay lập tức phát sinh án mạng?
“Sợ không?”, Nhiếp Thu Viễn hỏi tôi.
Trong lòng tôi lại rùng mình. Nghe có người chết, bản năng ngay lập tức trở nên hưng phấn, quên mất mình là một thục nữ! Tôi lại đang nhìn về hướng khe cửa, làm sao có thể đối mặt với sự quan tâm của Nam thần đây!
“Muội … muội!”, tôi nhanh trí, “Lưu Huỳnh không muốn làm liên lụy ca ca, muội không sợ!”
Tôi biểu diễn một vai kiên cường.
‘Ca ca’ đột nhiên hít thở không thông, một lát sau mới nói: “Vậy thì tốt, sợ thì nói, để Mị Lan đưa muội về phòng.”
Tôi ‘kiên cường’ lắc lắc đầu.
Thị trấn không lớn, nên người quan phủ đến rất nhanh. Trong quán trọ có người chết, dù sao cũng không may mắn, là chuyện lớn, ông chủ đã sớm cầm dù đứng ở cửa đợi.
“Hồ bộ đầu, làm phiền ngài! Chờ một chút xong việc, rượu thịt đêm nay đã chuẩn bị sẵn, mới vừa về lô rượu tốt nhất …!”
“Được rồi!”, Hồ bộ đầu dáng người khá cao lớn, “Ít nói nhảm, người ở đâu?”
Ông chủ quán trọ đưa người của quan phủ đến hiện trường. Hồ bộ đầu mang theo một nhóm bổ khoái, đến trước cửa phòng nhìn thấy nhóm chúng tôi đứng xung quanh thì vô cùng kinh ngạc.
“Các ngươi là ai, không có chuyện gì thì đừng đứng chỗ này, cẩn thận kẻo ta cáo các ngươi gây cản trở công vụ!”
Giống y chang lời thoại thời hiện đại!
Nhiếp Thu Viễn nhàn nhạt đưa ra ‘quan điệp ấn tín’: “Y Xuyên Huyền Tân Nhâm Huyện Lệnh Nhiếp Thu Viễn, đang trên đường về phủ, vừa vặn gặp việc này, nguyện giúp một tay.”
Kỳ thực những lời này hết sức khách khí, Hồ bộ đầu nghiệm nghiệm ‘quan điệp ấn tín’, phát hiện là ‘hàng’ thật, liền kinh hãi.
Y Xuyên huyện lệnh dù sao ngang chức với Huyện thái gia trấn Phong Huyền, gặp mặt nhất định phải vâng lời.
Nhưng Y Xuyên hyện lệnh nhìn sao cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi? Quá trẻ! Hơn nữa đám người đứng ở đây toàn là tuấn nam mỹ nữ!
Tôi cảm thấy, Hồ bộ đầu chắc chắn đang nghĩ như vậy! Bởi ánh mắt hắn đang tròn xoe kinh ngạc nhìn vào Nhiếp Thu Viễn, chính bản thân tôi còn thấy kiêu ngạo thay anh ấy.
Hồ bộ đầu trầm mặc trong chốc lát, sau đó tiến đến cung kính nói: “Đại nhân! Xin mời!”
Bên kia, Lạc Đại Xuân nhấc chân phá cửa.
Đây không phải là Lạc Đại Xuân hành động lỗ mãng, mà cửa đã khóa từ bên trong, vậy đạp mạnh cửa là biện pháp nhanh nhất.
Gian phòng khá tối, chiếc đèn lồng Mẫu Đơn tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt, lập lòe khiến trong phòng lúc sáng lúc tối trông rất quỷ dị.
Ông chủ quán trọ đã nhanh chóng gọi người mang thêm đèn tới, nhưng bọn họ đó cũng không dám tiến lại gần. Chúng tôi nhận đèn, đặt xung quanh hiện trường mỗi nơi một cái, căn phòng trở nên sáng rõ.
Trên nền đất là một vị thư sinh da trắng. Hắn nằm bò trên đất, hai tay ôm chặt cổ họng của mình, hai mắt trợn tròn, chết không nhắm mắt.
Nhìn kỹ lại, người này tuy rằng chết trong tư thế khá dữ tợn, nhưng tướng mạo nhìn chung khá thanh tú, khi còn sống nhất định là một thiên tài!
Trên người hắn không có bất kỳ vết thương nào. Hai tay hắn tuy rằng đặt trên cổ họng nhưng trên cổ không có bất cứ vết tích bị giữ chẹn hay dấu dây thừng, tất cả đều trơn nhẵn, không giống như bị siết chết.
Cái chết này là như thế nào?
Hơn nữa, nhìn khắp bốn phía, cánh cửa bị Lạc Đại Xuân đạp đổ cũng đã nhanh chóng được nâng dậy, dựng thẳng ở vách tường. Hiển nhiên, cửa được cài then, không chỉ vậy mà còn có thêm một khóa sắt, cho đến tận bây giờ chiếc khóa vẫn treo lủng lẳng ở đó.
Tất cả các cửa sổ cũng được cài then cẩn thận. Bọn bổ khoái đều biết việc, nhanh chóng kiểm tra, không có một cánh cửa sổ nào được mở ra ngoài.
Gian phòng không nhỏ, nhưng cả phòng trở thành không gian phong kín. Ngoại trừ phía đầu tường hướng Tây có một lỗ thủng thông hơi, còn lại không có bất cứ chỗ nào rộng mở. Mà cái lỗ thủng ấy ngay cả con mèo hoang cũng không bò qua được.
Không chỉ gặp người chết mà lại còn được chứng kiến một màn điển hình trong mấy bộ phim trinh thám -- Chết trong mật thất!
Nếu như là vụ án giết người, như vậy, hung thủ ra ngoài bằng cách nào?
Vì vậy chúng tôi suy nghĩ theo trình tự: một người chết trong mật thất. Đầu tiên, nên cân nhắc xem có phải nạn nhân tự sát hay không?!
“Tất cả cửa sổ được cài then phía trong, nếu như là mưu sát, hung thủ không thoát được. Khi chúng ta kéo đến, trong phòng không có bất cứ một ai. Hiện tại người ở đây cũng là toàn bộ những người đã có mặt ở phía ngoài cửa trước đó. Vậy chứng tỏ, không có ai đứng ở trong phòng từ trước trà trộn vào. Vì vậy, người chết là do tự sát!”
Hồ bộ đầu huyện Phong Huyền không phải là kẻ tầm thường, từ hiện trường nói ra lên suy luận.
Ông chủ nhà trọ đi theo gật gù liên tục.
Xác thực mấy câu phân tích của hắn rất có lý.
Thế nhưng, Nhiếp Thu Viễn đi đến trước bàn, dò xét một hồi, rồi nói: “Dựa vào trạng thái của thi thể, thời gian tử vong khoảng một canh giờ trước. Án trên nghiên mực là Tân Nghiên Mặc. Hắn trước khi chết là đang sao Kim Cương Kinh.”
Kim Cương Kinh đang được sao chép khoảng bốn năm hàng, chữ cuối cùng mới chỉ viết được một nửa.
Vậy vì chuyện gì mà dừng lại.
Nếu là tự sát, cần gì phải vội vàng như thế? Sao sao kinh văn, trong lúc hưng phấn liền chạy đi tự sát?!
Rốt cục là chết như thế nào?
Ông chủ nhà trọ đứng ở cửa run lẩy bẩy, muốn nói gì đó, rồi lại thôi. Tôi cảm giác lão ta thật mong chuyện này là tự sát, nhưng khi mọi người nghe Nhiếp Thu Viễn nói vậy thì không còn cho là tự sát nữa. Lão ta trở nên lo lắng hơn.
“Điếm gia, có gì xin cứ nói, đừng ngại!”, Nhiếp Thu Viễn nhạy bén phát hiện, vô cùng ôn nhu dò hỏi.
“Đại … Đại nhân …”, điếm gia sắc mặt trắng bệch, “Tiểu nhân … Đại nhân có thể đừng lộ ra việc này được không, bằng không chuyện làm ăn của tiểu điếm không cách nào tiếp tục được!”
Nhiếp Thu Viễn và Hồ bộ đầu gật đầu.
“Tiểu nhân sợ … là ác quỷ đến lấy mạng!”, nương theo tiếng nói của ông chủ, bên ngoài lại đì đùng tiếng sấm, tôi nổi hết da gà.
“Nói như vậy nghĩa gì?”
“Đại nhân đã từng nghe qua truyền thuyết Đèn lồng Mẫu đơn chưa? Gần đây có không ít lời đồn đại mấy chuyện quỷ dị. Vào đêm khuya thường có người nhìn thấy hồn ma mang theo đèn Mẫu đơn bước đi, có lúc bay vút lên trời cao. Những hôm mưa gió còn nghe thấy tiếng ma nữ đang khóc tỉ tê …”
Tôi giật nảy mình, nắm chặt ống tay áo của Thu. Thu nhíu nhíu mày, gương mặt không chút biểu cảm, phất mạnh tay áo, bỏ đi chỗ khác.
Lần này tôi thật sự rất sợ, cũng không có cố ý đến gần anh ấy … nhưng hành động thế này là … là chán ghét tôi sao?
Tôi vội vội vàng vàng ổn định tâm trạng, cố gắng nghe hết câu chuyện của ông chủ.
“Vị công tử này đã ở trong quán trọ được một thời gian, là một người đọc sách. Ma nữ đèn lồng Mẫu đơn đều rất thích các thư sinh, điều này ai ai cũng biết, chuyện này không phải đã rõ ràng ràng sao … nhìn xem trong phòng cũng có chiếc đèn lồng Mẫu đơn!”
Mật thất như vậy, vậy chết ra sao, thật sự là do quỷ lấy mạng mới có thể giải thích nổi?!
“Đại nhân!”, Hồ bộ đầu bỗng nhiên mở miệng, “Tình huống trong phòng là như vậy, chi bằng chúng ta mang thi thể về huyện nha, nghiệm tử thi, sau đó quyết sau!”
Nhiếp Thu Viễn gật đầu.
Hồ bộ đầu lại nói: “Đại nhân liên minh, đi ngang qua tệ huyện, lại không thông báo một tiếng. Bây giờ Cát đại nhân đã biết, đích thân muốn mời đại nhân ở lại huyện nha mấy ngày, có được không ạ?”
Vị ‘Cát đại nhân’ chính là Phong Huyền huyện lệnh.
Mọi sự bây giờ em như chúng tôi là người báo án, cũng coi như là nhân chứng vụ án, đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn. Ở lại trong phủ là cách lựa chọn duy nhất.
“Vậy cung kính chi bằng tuân mệnh, thỉnh Hồ bộ đầu dẫn đường”, Nhiếp Thu Viễn đáp lời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]