// Hãy đợi ở nơi mà tôi có thể nhìn thấy //
"Thiếu gia... Tôi giúp cậu đổi thuốc "
Trịnh Tưởng đẩy cửa phòng ra cầm khay đi về phía Phùng Kiến Vũ, ngồi ở mép giường, thận trọng mở vải gạc ra
"Đã tốt hơn rất nhiều... " Phùng Kiến Vũ híp mắt nghiêng trên người về phía trước nhìn vết thương
" Ừ... Nhưng vẫn là phải duy trì liên tục thoa thuốc... A! Cậu không có đụng tới nước chứ?" Trịnh Tưởng ngẩng đầu nhìn cậu
Phùng Kiến Vũ nghiêm túc suy nghĩ, làm cho Trịnh Tưởng bật cười
"Ha ha... Thiếu gia, không cần nghiêm túc suy nghĩ như vậy đâu a!"
"Nga..." Phùng Kiến Vũ mỉm cười cúi đầu xuống
Két
Cửa bị mở ra, hai người đồng thời quay đầu nhìn ra cửa
"Tổng tài" Trịnh Tưởng đứng lên
"Không cần đứng lên, ngươi giúp em ấy thoa thuốc đi" Vương Thanh liếc nhìn vết thương, nhíu mày
" Dạ..." Trịnh Tưởng quay đầu cầm tay Phùng Kiến Vũ lên bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó lại chuyển hướng Vương Thanh
"Không bằng ngài đến đây đi..."
"A?" Phùng Kiến Vũ phát ra thanh âm kinh ngạc
"Ngươi làm là được rồi" Vương Thanh đi vào phòng thay quần áo
"Ai..."
"Ngươi tại sao than thở ai?" Phùng Kiến Vũ không hiểu tại sao Trịnh Tưởng than thở
"Ai..." Lại than thở, lần này Phùng Kiến Vũ càng hồ đồ...
"Đau đau đau đau đau đau!!!!!!!!!!!!!" Phùng Kiến Vũ kêu to, khiến cho Vương Thanh ở trong phòng thay quần áo bị dọa liền chạy ra
"Thiếu gia... Tôi còn chưa có đụng vào mà... "Trịnh Tưởng nhìn cây tăm bông trên tay mình còn chưa chạm vào tay cậu
"Ách... Kêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-gia/112870/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.