Chương trước
Chương sau
Nguyệt Bất Do đợi ở ngoài Bát Khương trại tới tận khi mặt trời lên đến đỉnh đầu mới có ba nam tử nhìn thân phận có vẻ khác nhau rõ ràng đi từ trong trại ra. Mơ hồ, hắn nghe thấy thủ vệ gọi một nam tử trong đó là Cố công tử, Nguyệt Bất Do lặng lẽ đuổi theo, chính là người này. Nghe Hứa Thanh Thủy nói cữu cữu của Hứa Ba, cũng chính là thổ ty đương nhiệm Bát Khương trại Bao Bồi rất cao rất cường tráng, nhưng nhìn ba nam tử kia cũng chỉ có dáng vẻ bình thường, vừa rồi cũng không thấy thủ vệ gọi đầu lĩnh, hẳn là Bao Bồi kia không đi ra ngoài.
Ba nam tử được một nhóm thị vệ Bát Khương bảo vệ đi vào rừng, Nguyệt Bất Do đợi bọn họ đi xa rồi mới vượt qua thủ vệ thi triển khinh công đuổi theo.
Dọc đường đi, ba nam tử kia đều không nói chuyện với nhau. Bước chân của họ rất nhanh, dường như là có mục đích đi tới nơi nào đó. Nguyệt Bất Do nhìn đường dưới chân, rõ ràng đã bị dẫm qua vô số lần. Nếu là tìm kim thiền gì đó, tại sao lại đi tới cùng một chỗ mãi?
Bước chân của người phía trước không ngừng, càng chạy càng đi vào rừng sâu, đường dưới chân cũng càng thêm gập ghềnh dài hẹp hơn. Vượt qua một đỉnh núi, người phía trước mới dừng lại. Nguyệt Bất Do trốn trên một cái cây cao nhìn chằm chằm phía trước, mày nhíu lại. Nơi này sao nhìn giống ngôi mộ vậy? Đời trước mộ của đầu lĩnh người Miêu cũng giống như thế này. Hơn nữa rất kỳ quái là nơi này lại đã có người ở trong. Nguyệt Bất Do nhìn ra một chút, ước chừng có hai ba mươi người, mỗi người đều mang loan đao, mặc trang phục võ sĩ.
Trong số thị vệ đi theo ba người kia có người đưa vài cái giỏ cho những người này. Nguyệt Bất Do nhìn thấy họ lấy thức ăn nước uống từ trong giỏ ra. Trong đó một người thoạt nhìn hẳn là đầu lĩnh nói gì đó với ba người kia, Nguyệt Bất Do cách quá xa, nghe không rõ.
Ăn xong cơm, đầu lĩnh kia đi tới trước một khối thạch bích, sờ soạng bên cạnh nó, thạch bích bỗng nhiên tách ra hai phía. Ba người kia mang vài tên thị vệ và vị đầu lĩnh kia đi vào, những người còn lại ở bên ngoài tiếp tục ăn uống.
Muốn vào đi rất dễ dàng, những người này Nguyệt Bất Do còn không để vào mắt, nhưng có nên đi vào hay không? Nguyệt Bất Do có chút do dự. Suy xét mãi, hắn quyết định vẫn là ở lại xem tình hình đã.
Ngồi ngoài theo dõi đến gần một ngày, đợi khi mặt trời bắt đầu xuống núi, ba người kia mới đi từ bên trong ra. Lúc này Nguyệt Bất Do thấy rõ ràng mặt ba người kia, cũng ghi nhớ thật chặt chẽ. Khi trở về, Nguyệt Bất Do còn đi theo phía sau bọn họ, đến tận khi nhìn thấy những người đó đi vào trại hắn mới trở về.
Khi quay lại cái cây chỗ Hứa Thanh Thủy và Hứa Ba đang ở, trong rừng đã tối đen. Nguyệt Bất Do di chuyển đá trong trận pháp, ngửa đầu: “Ta đã trở về.”
“Bất Do ca !” Trên cây lập tức có một cái đầu thò ra, tiếp theo nghe đối phương nói: “Cuối cùng huynh đã trở lại, ta và cha sắp chết đói rồi!”
“Ba Ba.” Làm như trách cứ, đầu Hứa Thanh Thủy cũng ló ra, nóng vội hỏi: “Nguyệt đại hiệp, có tìm thấy cái gì không?”
“Có, cũng không có. Ăn cơm trước, vừa ăn vừa nói.” Nguyệt Bất Do nhảy lên trên cây, hắn vừa đứng vững, Hứa Ba liền bò lên lưng hắn, tiếp theo trong bụng truyền ra âm thanh đói khát, xem ra là đói bụng lắm rồi.
Hứa Ba rất có khả năng, một mình đi ra ngoài lòng vòng vài lượt liền mang về một con thỏ và một con chim trĩ. Hứa Thanh Thủy tìm chút quả và rau dại, còn xếp đá thành một cái bếp. Hai cha con họ thu thập tốt thỏ và chim trĩ, rửa sạch quả và rau dại, Nguyệt Bất Do thì ngồi dưới đất như đại gia. Chẳng qua hai người tuyệt đối sẽ không bất mãn, Nguyệt Bất Do gần như đã chạy một ngày, rất vất vả.
Thỏ và chim trĩ đều nướng xong, Nguyệt Bất Do nói những chuyện hắn thấy hôm nay cho hai người. Hứa Thanh Thủy nghe xong lập tức hỏi: “Ngươi nói chỗ kia thoạt nhìn giống ngôi mộ?”
“Ừ.” Nguyệt Bất Do mờ mịt nói: “Lúc trước ta ở Miêu trại khác từng nhìn thấy ngôi mộ rất giống vậy. Nhưng không biết mộ ở ‘nơi này’ có phải như thế không.”
Hứa Thanh Thủy lại lập tức hỏi: “Có phải chỗ đó có một khối thạch bích rất lớn không?”
“Hả?” Nguyệt Bất Do gật đầu, “Đúng là có một khối. Thạch bích đó còn có thể mở ra nữa. Ta nhìn thấy có một người trong số họ sờ soạng bên cạnh thạch bích vài cái, thạch bích liền mở ra. Rồi những người đó mới đi vào.”
Trong mắt Hứa Thanh Thủy chợt lóe kích động, thần sắc hiện lên ưu thương nói: “Vậy là đúng rồi. Nơi đó là thánh địa của Bát Khương trại, cũng là khu mộ của mỗi vị đại đầu lĩnh và cổ vương trong Bát Khương trại. Trước đây Ba Tùng từng mang ta tới đó.”
“Cha?” Hứa Ba ôm cổ cha, “Sao con lại không biết?”
Hứa Thanh Thủy sờ đầu Hứa Ba, nói: “Đứa bé quá nhỏ đi tới đó không tốt, cho nên cha lớn không mang con đi.”
“Vâng ạ.” Hứa Ba cọ cọ trong lòng cha, không buông tay.
Nguyệt Bất Do trừng trắng mắt, đạp tới một đạp: “Cũng không phải thằng nhóc hai tuổi mà suốt ngày làm nũng cha. Buông cha ngươi ra mau. Lớn như thế rồi còn không ngại mất mặt!”
Hứa Ba dẩu mỏ: “Cha thích ta ôm người.”
“Ôm cái rắm. Ai làm cha mà chẳng thích con mình dù lớn cũng vẫn bám đuôi như trẻ hôi sữa chứ.” Nguyệt Bất Do lại đạp một phát, Hứa Ba mới không cam lòng buông tay ra.
Hứa Thanh Thủy cười lại sờ đầu Hứa Ba, an ủi con trai, rồi mới nói với Nguyệt Bất Do: “Ba Tử từ nhỏ tính tình luôn như vậy, rất tốt.”
“Hì hì……” Được cha khen, Hứa Ba rất vui vẻ.
Nguyệt Bất Do hừ một tiếng: “Tốt chỗ nào chứ. Chờ ngươi chết rồi xem y có còn tốt không.”
“Bất Do ca……” Hứa Ba bất mãn.
Hứa Thanh Thủy sửng sốt một chút, rồi mới thở dài một tiếng: “Đúng vậy. Ta cũng lo lắng nếu có ngày ta mất, nó sẽ phải làm sao đây.”
“Sẽ không, cha sẽ không mất, cha sẽ vĩnh viễn ở cùng con.” Hứa Ba dùng sức ôm lấy cha, muốn khóc, “Cha, Ba Tử, cả cha lớn nữa, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.”
Hứa Thanh Thủy lập tức vỗ về con trai: “Được. Cha và cha lớn với Ba Ba sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, cha sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh Ba Ba.”
Nguyệt Bất Do chà xát da gà trên cánh tay, nhịn không được đạp người ta một phát ngay trước mặt cha người ta: “Ngươi ngồi xuống cho ta ! Đừng có giống như cái đồ không xương lúc nào cũng chui vào lòng cha ngươi ! Ngươi hai mươi tuổi, không phải hai tuổi ! Ngươi nhớ kỹ cho ta !”
Có chút sợ Nguyệt Bất Do, Hứa Ba không tình nguyện buông cha ra, nhìn Hứa Thanh Thủy vừa cười.
Rột rột…… Bụng Nguyệt Bất Do kêu to, đã một ngày rồi hắn chưa ăn gì cả. Trước kiếm quả dại ăn đã, hắn tạm thời mặc kệ chả quan tâm xem Hứa Ba có lớn hay không. Hứa Ba nhìn Nguyệt Bất Do mải ăn, nhanh chóng chạy tới ngồi bên cạnh cha. Hứa Thanh Thủy ôm Hứa Ba, sờ đầu y, Hứa Ba cọ bàn tay cha, vẻ mặt hạnh phúc. Nguyệt Bất Do làm bộ không nhìn thấy thằng nhóc ghê tởm kia, thoáng cúi người căm giận cắn quả dại. Hừ, hắn cũng có người để chui, khoe khoang cái gì.
Mặc kệ Hứa Ba ghê tởm đến thế nào, giờ cứ phải ăn cơm đã. Sau khi nướng xong thỏ và chim trĩ, Hứa Ba cũng không dính cha y nữa, ăn hùng hục như hổ.
Ăn no, Nguyệt Bất Do lại đưa Hứa Ba và Hứa Thanh Thủy lên trên cây, hắn còn phải đi ra ngoài.
“Bất Do ca, đã tối rồi, có việc gì sáng mai lại đi đi.” Hứa Ba kéo tay Nguyệt Bất Do, có chút đau lòng vì Nguyệt Bất Do vất vả như thế.
Không quen bị người chạm đến, Nguyệt Bất Do rút tay ra, nói thẳng: “Ta còn phải tới do thám. Buổi tối sẽ động thủ.”
Vừa nghe Nguyệt Bất Do muốn đi tới mộ, Hứa Ba không nói nữa. Hứa Thanh Thủy nói: “Nơi đó có cổ trùng, ngươi phải coi chừng đó.”
“Ta không sợ.” Nguyệt Bất Do khoát tay.
Hứa Ba chớp chớp mắt, nhanh chóng lấy con rắn vàng trên cổ tay y nhét vào trong tay Nguyệt Bất Do, nói: “Bất Do ca, huynh mang Nguyên Bảo đi đi. Cho dù gặp cổ trùng lợi hại thế nào thì có Nguyên Bảo cũng sẽ không sao hết. Buổi tối không an toàn, huynh đừng cự tuyệt.”
Hứa Thanh Thủy nói theo: “Đúng vậy, ngươi mang Nguyên Bảo đi đi. Lúc trước nó và Vượng Tài đều là cổ vật bên người Ba Tùng, vào cái ngày gặp chuyện không may Ba Tùng đã để nó và Vượng Tài lại cho Ba Ba, chúng nó rất lợi hại.”
Cổ vật bên người Người gù đen? Nguyệt Bất Do không cự tuyệt nữa, học Hứa Ba quấn Nguyên Bảo lên cổ tay, hỏi: “Nếu gặp cổ trùng ta nên làm thế nào?”
“Nguyên Bảo có thể tự mình giải quyết.”
“Được.” Vậy càng tốt.
Không nói nhiều lời vô nghĩa nữa, Nguyệt Bất Do nhảy xuống khỏi cái cây, xếp đá bày trận, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm. Hứa Thanh Thủy và Hứa Ba im lặng ngồi trên cây, đợi Nguyệt Bất Do mang tin tức trở về.
Khi trở về Nguyệt Bất Do đã để lại kí hiệu ven đường. Tuy rằng trong rừng rất tối, gần như giơ tay không thấy năm ngón, chẳng qua cái này cũng không làm khó được hắn. Không còn sự kiêng dè khi theo dõi, Nguyệt Bất Do thi triển khinh công nhanh chóng tới ngôi mộ. Xung quanh mộ đốt đuốc, hai ba mươi thị vệ nhìn thấy lúc ban ngày giờ vẫn còn canh giữ ở nơi đó, xem ra là người gác mộ.
“Đã là người chết còn cần nhiều người gác như thế làm gì?” Nguyệt Bất Do lẩm bẩm một tiếng, tránh ở trong bụi cỏ. Nguyên Bảo bò ra từ trong tay áo hắn, những sâu trùng đang kêu to bên cạnh Nguyệt Bất Do nháy mắt đã không còn âm thanh nữa. Nguyệt Bất Do hiếu kỳ sờ sờ thân rắn lạnh lẽo của Nguyên Bảo, nghĩ rằng đến mùa hè dùng thứ này để đuổi muỗi thật là tốt mà.
Cứ như vậy tránh trong bụi cỏ không biết đến bao lâu, đợi cho hầu hết người đều trở lại phòng trúc bên cạnh mộ ngủ, đợi cho sáu tên thị vệ ở bên ngoài gác đêm đều đã ngủ gật, Nguyệt Bất Do mới đứng lên khỏi bụi cỏ. Đối với chuyện trốn một chỗ ngồi thật lâu như thế này, hắn sở trường nhất.
Gần như đi vào trong mộ mà không gây ra chút tiếng động gì, Nguyệt Bất Do điểm huyệt qua khoảng không, sáu gã thị vệ đang ngủ gật lăn quay ra đất, ngủ say như chết. Lại điểm mấy cái trên thân sáu người, bảo đảm bọn họ tuyệt đối sẽ không tỉnh lại, Nguyệt Bất Do lại lặng lẽ đi tới bốn gian nhà trúc kia. Ra ra vào vào vài lần, Nguyệt Bất Do duỗi người dãn lưng một chút, rồi mới cầm lấy một cây đuốc nghênh ngang đi đến trước tảng thạch bích. Người trong nhà trúc chắc chắn sẽ ngủ một giấc thẳng đến hừng đông, chỗ này cách Bát Khương trại rất xa, tuyệt đối không có ai đang đêm chạy tới, hắn có cũng đủ thời gian để điều tra.
Nhớ lại vị trí người kia sờ đến lúc ban ngày, Nguyệt Bất Do sờ tới sờ lui bên phải khối thạch bích, cẩn thận tìm kiếm cơ quan. Ngón tay cũng không biết đụng phải cái gì, thạch bích đột nhiên phát ra âm thanh vang dội, doạ Nguyệt Bất Do nhảy ra một chút. Cửa đá chậm rãi mở ra hai bên, bên trong tối om, Nguyệt Bất Do nhìn vào bên trong thăm dò, rồi mới chậm rãi đi vào.
Phía trước là một đường hầm thật dài, cũng khá sạch sẽ. Nguyệt Bất Do đi rất chậm, nơi này nói gì cũng là mộ, cẩn thận chút vẫn tốt hơn, ai biết liệu có cái gì quỷ quái nhảy ra không. Đang đêm chui vào mộ, hắn vẫn có chút nổi da gà. Đi một lúc, Nguyệt Bất Do dừng lại, phía trước là một mặt tường, không có đường nữa.
“Kỳ lạ, sao lại hết đường rồi?”
Nguyệt Bất Do đi lên trước, muốn nhìn kỹ. Lấy tay đè, ấn, không được. Hắn sờ tới sờ lui trên tường đá, nghĩ xem liệu có giống như tảng đá ngoài kia, có cơ quan để mở ra không.
Tìm hồi lâu vẫn không được, Nguyệt Bất Do dán lỗ tai lên tường đá gõ gõ, cũng không biết có phải do tác dụng tâm lý không, hắn lại cảm thấy rỗng, phía sau hình như có đường. Ngẫm lại tên Cố công tử kia cũng không thể ở lại đây rõ lâu mà chỉ ngồi im trong đường hầm cả một ngày chứ.
Chắc chắn có cơ quan gì đó để mở ra bức tường này. Nguyệt Bất Do nhìn trái nhìn phải, cắm cây đuốc vào một cái khe trên tường, sờ soạng khắp mọi nơi. Sờ soạng mãi cũng không chạm đến chỗ nào khả nghi cả, Nguyệt Bất Do thấy phía dưới tường đá hình như có cái khe, hắn quỳ rạp trên mặt đất nhìn vào phía bên trong khe hở. Đen tuyền, chẳng nhìn thấy cái gì cả. Nguyệt Bất Do đặt mông ngồi xuống đất.
“Thật sự là kỳ lạ, làm sao để mở ra đây?” Đối với bức tường đá chắn giữa đường kia, Nguyệt Bất Do chẳng có biện pháp nào. Hắn ngược lại định dùng lực mạnh đánh nát bức tường, nhưng ai biết được phía sau nó có cái gì. Hơn nữa hắn còn không biết rõ ràng Cố công tử muốn tìm cái gì.
“Có nên đánh nát không nhỉ?” Nguyệt Bất Do sờ sờ cằm, “Thật là, nếu có Mạc Thế Di ở đây thì tốt rồi, nghe y là được.” Đang suy nghĩ, Nguyên Bảo trên cổ tay hắn đột nhiên có động tĩnh, bò khỏi cổ tay hắn xuống dưới. Nguyệt Bất Do chớp chớp mắt. Ngay sau đó, hắn bật nhảy dựng lên lộn mèo ra phía sau hai vòng. Từ cái khe kia đột nhiên bò ra mấy con rết đen to bự!
Nguyên Bảo vèo một tiếng liền bò đến trước mặt một con rết há miệng cắn. Mấy con rết khác thì bò thẳng đến chỗ Nguyệt Bất Do. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, thân thể Nguyên Bảo chợt lóe lên giữa không trung, mấy con rết đang bò tới Nguyệt Bất Do nháy mắt bị nó vừa cắn vừa ngăn lại. Giờ Nguyệt Bất Do mới biết kim xà độc đến thế nào. Mấy con rết nhìn đã thấy cực độc kia chỉ giãy dụa vài cái đã không động đậy nữa. Nguyên Bảo buông rết trong miệng ra, toàn bộ thân thể dựng thẳng lên, lưỡi thè lè tỏ ra nguy hiểm.
Nguyệt Bất Do không tiến lên, bởi vì Nguyên Bảo đang nhìn chằm chằm bức tường kia. Khè khè…… Thân thể Nguyên Bảo lay động vài cái. Khè khè…… Thân thể Nguyên cứ dựng đứng như vậy mà bò tới phía trước.
Tim Nguyệt Bất Do đập nhanh hơn bình thường, hắn rút kiếm ra, chuẩn bị sẵn sàng. Nguyên Bảo dựa vào khúc đuôi đang tiếp xúc với đất của nó mà bò sát về phía trước. Đi đến trước bức tường kia, thân thể Nguyên Bảo đong đưa trái phải vài cái, rồi mới thuận theo cái khe hở mà chen người vào.
“Này !” Nguyệt Bất Do kêu một tiếng, xông lên trước, nhưng Nguyên Bảo đã bò vào mất rồi.
Nguyệt Bất Do đá văng mấy con rết chết queo ra, đứng ở trước tường đá. Làm sao bây giờ, làm mất Nguyên Bảo liệu Hứa Ba có khóc không? Hắn có chút đau đầu, tên kia khẳng định sẽ khóc mà.
“Nguyên Bảo, Nguyên Bảo?” Nguyệt Bất Do cách tường đá kêu, hy vọng con rắn bất thường kia có thể hiểu tiếng người.
“Nguyên Bảo, Nguyên Bảo? Ngươi mau ra đây !” Nguyệt Bất Do muốn dùng nội công phá tường.
“Ngươi là ai?” Đột nhiên, trong tường đá truyền ra tiếng một người. Nguyệt Bất Do lùi một bước ra sau, nắm chặt kiếm trong tay.
“Ngươi là ai?” Người trong tường đá lại hỏi, thanh âm suy yếu, nhưng lại có chút kích động.
Trong lòng Nguyệt Bất Do lộp bộp một tiếng, lập tức dán lỗ tai lên tường đá, lớn tiếng nói: “Này, bên trong có người sao?”
“Ngươi là ai?” Người kia vẫn chỉ hỏi câu này.
Nguyệt Bất Do nói trắng ra: “Ta nói ta là ai ngươi cũng không nhận ra đâu. Ngươi là ai?”
“……” Đối phương không nói gì nữa.
Nguyệt Bất Do nhìn mấy con rết kia, nói: “Này, ngươi là ai? Cái kia, rắn của ta chạy vào trong, nếu có thể thì ngươi hãy trả lại cho ta. Nó không phải của ta, là của bạn ta. Làm mất y sẽ khóc.”
“Ngươi rốt cuộc là ai? ! Rắn của ngươi là từ đâu đến !” Tiếng của người bên trong tường lập tức cao lên mấy độ.
Trong mắt Nguyệt Bất Do chợt lóe ánh sáng, không đáp lại mà nói: “Ta đang giúp bạn của ta tìm cha lớn của y. Con rắn đó là của bạn ta. Bạn ta năm nay hai mươi tuổi, cùng cha y đi tìm cha lớn của y. Y nói cha lớn của y đã mất tích tám năm rồi.”
Nguyệt Bất Do tinh tường nghe được một tiếng thét kinh hãi, tiếp theo hắn nghe thấy người nọ kêu: “Là Bách Tùng sao? Bạn của ngươi là Bách Tùng sao? !”
A ! Thế này chẳng lẽ là chẳng cần mất công cũng đạt được sao? !
Nguyệt Bất Do lập tức kêu: “Đúng ! Bạn của ta tên là Bách Tùng, nhưng bây giờ y tên là Hứa Ba rồi, cha y tên Hứa Thanh Thủy. Này, ngươi là Người gù đen sao?”
Đối phương đột nhiên không lên tiếng nữa. Nguyệt Bất Do cố gắng dán chặt lỗ tai vào tường nghe ngóng, kỳ quái, sao lại không nói nữa?
“Này, ngươi ở đâu? Sao không nói nữa?” Nguyệt Bất Do gõ gõ tường.
Người trong tường chợt lên tiếng, thanh âm không còn kích động như vừa rồi: “Không, ta không tin ngươi. Ngươi trở về nói cho Bao Bồi đừng nữa phí công nữa, ta sẽ không đi ra ngoài, ngươi bảo hắn từ bỏ đi.”
“Này !” Nguyệt Bất Do giận, “Cái tên nhà ngươi sao lại tự biên tự diễn như vậy hả? Ta tên là Nguyệt Bất Do, là bạn kiêm ân nhân cứu mạng của Hứa Ba con trai ngươi. Ngươi là Người gù đen đúng không? Y và cha y đã tìm ngươi rất lâu rồi đó. Này!”
“Ngươi đi đi, ta không tin ngươi.”
“Ngươi !”
Nguyệt Bất Do bị chọc giận. Xắn tay áo định chuẩn bị phá tường. Người trong tường dường như có đôi mắt xuyên thấu, nói: “Ta đã nói rồi. Nếu các ngươi dám xông vào, ta sẽ cho sâu trùng cắn các ngươi chỉ còn bộ xương!”
A, đúng nha, Nguyên Bảo không ở trên người nữa rồi. Nguyệt Bất Do buông tay.
“Vậy phải làm thế nào ngươi mới tin ta là bạn của con ngươi?”
“……”
“Này, ngươi không tin ta nhưng thế nào cũng phải cho ta biết cách để làm ngươi tin chứ!” Đạp tường.
“Chẳng phải ngươi đã bắt được Thanh Thủy và Bách Tùng sao?” Tiếng của người trong tường lại cao thêm mấy độ, mang hận ý.
Nguyệt Bất Do sắp bùng nổ rồi.
“Không nhiều lời với ngươi. Ngày mai, đêm mai, đêm mai ta đưa Hứa Thanh Thủy và Hứa Ba tới đây, ngươi tự mình mà hỏi họ!”
“Ngươi dám động đến một sợi tóc gáy của họ, ta nhất định sẽ biến thành ngươi thành cổ nhân, nhất định !”
“Cứ đợi đến đêm mai rồi xem.” Nguyệt Bất Do cũng không định lãng phí thời gian trong này.
“Đợi đã !” Người trong tường cấp bách.
“Làm gì?”
“Thanh Thủy…… Thanh Thủy và Bách Tùng…… Còn sống, còn sống sao?”
Nguyệt Bất Do cũng lười giải thích, nói: “Sống. Ngươi chăm sóc Nguyên Bảo cho tốt đó, đêm mai ta đưa bọn họ đến gặp ngươi.”
“Bao Bồi ! Có phải ngươi đã bắt Thanh Thuỷ và Bách Tùng không!”
Ngửa mặt lên trời ói ra một ngụm khó chịu, đầu Nguyệt Bất Do dựa vào tường, bất đắc dĩ: “Ngươi nghe đây. Ta chả có quan hệ gì với tên Bao Bồi kia cả. Đêm mai ta dẫn bọn họ tới gặp ngươi, ban ngày ở đây có quá nhiều người, bọn họ không đến được. Ngươi nhớ kỹ. Ta là Nguyệt Bất Do. Ngày mai ngoài ta, cho dù là ai đến ngươi cũng đừng để ý tới, ngươi chờ ta mang con ngươi và người ngươi thích tới gặp ngươi đi.”
“Ngươi thật sự, thật sự gặp được Thanh Thuỷ và Bách Tùng?” Ngữ khí người trong tường lại thay đổi. Trở nên yếu ớt, trở nên kích động.
“Thật sự, thiên chân vạn xác. Bây giờ họ đang ở trong cánh rừng này, rất an toàn. Này, ngươi cho ta cái gì đó của ngươi, ta cầm đi cho họ xem, cho họ vui vẻ một chút.”
“……”
“Này?”
“Bọn họ thật sự…… thật sự còn, sống?”
“Ta đã nói là thật rồi. Ngươi có tin hay không đây?”
“…… Thật sự…… Thật sự sống……”
Thôi quên đi, xem ra tín vật là chịu rồi. Nguyệt Bất Do chỉ đành dặn dò: “Ngươi đừng có giết chết con rắn kia đấy.”
“Thật sự…… Thật sự sống…… Sống……”
Nguyệt Bất Do gõ gõ tường: “Ta đi đây. Ngươi chăm sóc con rắn kia cho tốt đấy. Hứa Thanh Thủy nói đó là cha lớn của Hứa Ba cho y, ngươi đừng có giết chết nó, nếu không tên nhóc Hứa Ba kia sẽ khóc chết. Này, ngươi nghe được không đấy?”
“Sống, a a a, ha ha ha, sống, sống……”
Người ở trong điên rồi. Nguyệt Bất Do lại gõ tường: “Ta đi đây.”
Cầm cây đuốc, Nguyệt Bất Do lắc đầu, đi thôi. Lần này xem như thu hoạch lớn.
“Đợi đã !”
“Hả?” Mới bước nửa bước, Nguyệt Bất Do xoay người.
“Bọn họ…… Bọn họ bây giờ ổn chứ?”
“Không phải ngươi không tin ta sao?”
Nguyệt Bất Do vẫn còn tức giận.
Nào biết, đối phương lập tức bùng nổ: “Ngươi quả nhiên là Bao Bồi phái tới gạt ta ! Ngươi quả nhiên là gạt ta ! Ta phải giết ngươi ! Ta phải giết ngươi !”
Ai nha, đùa quá lố rồi.
“Ta đi đây, đêm mai dẫn bọn họ tới gặp ngươi.” Không ở lại quá lâu, Nguyệt Bất Do chạy. Xem ra chỉ có Hứa Thanh Thủy và Hứa Ba đến trước mặt thì người này mới có thể bình thường một chút.
Một hơi chạy ra ngoài, đóng cửa đá, giải huyệt đạo cho thị vệ, thả cây đuốc lại chỗ cũ, cơn hăng hái của Nguyệt Bất Do cũng nguội dần xuống. Sở dĩ hăng hái là vì hắn rất hoan hỉ, vừa rồi trước bức tường đá kia hắn cũng đã không nhịn được. Ha ha, ha ha ha, tìm được rồi, tìm được rồi, hắn có thể hồi kinh rồi.
Mạc Thế Di Mạc Thế Di Mạc Thế Di Mạc Thế Di…… Ta rất nhớ ngươi nhớ ngươi nhớ ngươi nhớ ngươi…… Ta sắp có thể về kinh rồi……
Chỉ còn thiếu hát một khúc sơn ca, Nguyệt Bất Do giống như gió mà “thổi” về phía cái cây kia. Có thể về kinh, có thể về kinh , có thể về kinh …… Giờ khắc này, tương tư đã bao phủ hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.