Chương trước
Chương sau
Nắm bút, Nguyệt Bất Do lại bắt đầu thương cảm vì ly biệt. Nghĩ trong chốc lát, hắn viết, viết xuống sự áy náy và không muốn trong lòng mình.
Thành Lệ liếc mắt trộm nhìn, nhìn vài lần hắn sẽ không nhịn nổi nữa. Không phải Nguyệt Bất Do viết quá thương cảm, mà là chữ kia quá khó coi. Ông trời ơi…… Ông mau xuống trần mang người này về đi thôi, đừng để hắn ở lại nhân gian gây tai họa cho người khác nữa. Thành Lệ hối hận, hối hận vì đã để con gà giò Nguyệt Bất Do biết một vài chuyện “người lớn”, thế này không phải hại huynh đệ nhà hắn sao.
“Bất Do.”
“Sao?”
“Chữ này……ngươi học ở đâu?”
Tay Nguyệt Bất Do càng không ngừng, nói: “Học đại phu. Nương ta không biết chữ nên mời đại phu đến xem bệnh cho ta dạy ta biết chữ. Sau khi biết mặt chữ thì ta tự mình luyện.” Cũng biết chữ của mình viết không tốt, Nguyệt Bất Do có chút ngượng ngùng nói: “Ai nha, dù sao có thể xem hiểu được ta viết cái gì là được nha, ta lại không đi thi Trạng Nguyên.”
Thành Lệ không cười Nguyệt Bất Do, nhìn Nguyệt Bất Do nghiêm túc viết xuống một đám chữ nhìn chẳng hề đẹp, hắn lại hỏi: “Vậy cha ngươi đâu? Cha ngươi không mời phu tử dạy ngươi?”
Nguyệt Bất Do lập tức hừ một tiếng, nói: “Trước đây sức khoẻ không tốt, không thể luyện võ, cha ta không thích ta. Mỗi lần mời đại phu nương ta đều cầu xin ông ta rất lâu ông ta mới bằng lòng cho nương ta tiền.”
Thành Lệ cười không nổi.
“Nương ngươi đâu?”
“Chết.”
“…… Vậy cha ngươi đâu?”
“Không biết.”
Thành Lệ nhìn một bên mặt Nguyệt Bất Do, có chút hiểu được vì sao người này lại có tính tình như vậy.
“Thành Lệ.”
“Ừ?”
Nguyệt Bất Do quay đầu nhìn lại: “Ngươi nhất định phải thay ta giải thích với Mạc Thế Di. Không phải ta không muốn y đi cùng nhưng Miêu Cương thật sự rất nguy hiểm. Nơi đó chỗ nào cũng là chướng khí và độc trùng, y chưa từng đi tới Miêu Cương, rất dễ dàng trúng độc. Ta ở Miêu Cương đã nhiều năm, ta không sợ. Hơn nữa ngươi ở đây không an toàn, hai ta chắc chắn phải có một người ở lại bảo vệ ngươi. Ngươi nói cho y, ta nhất định sẽ nhanh chóng trở về, muộn nhất là một năm.”
“Phải một năm sao?” Thành Lệ nhíu mi.
Nguyệt Bất Do bất đắc dĩ nói: “Nơi đó quá lớn, ta phải chậm rãi tìm. Miêu Cương có nhiều người biết cổ, nhưng cao thủ chân chính lại không đến vài người. Hơn nữa những cao thủ đều giấu mình rất kĩ, cho dù tìm cũng rất khó tìm được bọn họ, một nửa là phải xem vận khí.” Quan trọng nhất là y không quen thuộc với “nơi đó” ở Miêu Cương.
Thành Lệ vỗ vỗ Nguyệt Bất Do: “Cảm tạ, huynh đệ.”
“Ngươi nhất định phải giúp ta khuyên Mạc Thế Di.” Nguyệt Bất Do cũng vỗ vỗ Thành Lệ.
Thành Lệ gật đầu: “Yên tâm đi, ta sẽ khuyên y.”
Có Thành Lệ cam đoan, hai tay Nguyệt Bất Do đưa bức thư cho hắn. Thành Lệ cũng dùng hai tay tiếp nhận, bỏ vào vạt áo vỗ vỗ, làm đối phương yên tâm.
Hai người lại ngồi trở lại tháp. Nguyệt Bất Do rất ủ rũ, Thành Lệ cũng không nói gì, trong lòng cũng có sự thương cảm vì ly biệt. Một tay khoát lên vai Nguyệt Bất Do, Thành Lệ thấp giọng nói: “Ngươi vừa đi liền đi lâu như thế, Thế Di chắc chắn sẽ nhớ ngươi. Đêm nay ngươi trở về…… làm theo tranh trên sách, ừm, hôn y.”
Nguyệt Bất Do quay đầu, ánh mắt có chút tỏa sáng, lại có chút khẩn trương, nhưng không có chút nào ngượng ngùng. Liếm liếm miệng, hắn nói: “Ta đã quên một ít. Ngươi lại cho ta xem đi.”
Thành Lệ lại choáng váng đầu. Đứng lên đi đến bên giường lấy tập tranh ra, ném đến trên đùi Nguyệt Bất Do, hắn dặn dò: “Không được để Thế Di biết ta cho ngươi xem cái này.”
“Vì sao?” Nguyệt Bất Do đã mở trang đầu tiên ra.
“Không cho thì không cho, hỏi nhiều như vậy làm chi!” Thành Lệ đẩy đẩy đầu Nguyệt Bất Do, “Đã nhớ chưa?”
“Đã biết đã biết.” Nguyệt Bất Do xem rất chăm chú.
Ánh mắt Thành Lệ hấp háy, ngồi bên cạnh Nguyệt Bất Do nói: “Một nam một nữ và hai nam chắc chắn là có sự khác nhau. Ngươi cởi đồ hôn y là được, cái khác đừng làm.” Hắn cũng không định để huynh đệ nhà mình bị người áp đâu.
“Cái khác ta cũng đâu có biết.” Hai mắt Nguyệt Bất Do nhìn chằm chằm một nam một nữ đang ôm hôn nhau, có chút khẩn trương liếm liếm miệng, Mạc Thế Di sẽ nguyện ý để hắn hôn sao?
Cho Nguyệt Bất Do xem trong một nén nhang, áng chừng Mạc Thế Di cũng sắp đến, Thành Lệ giật lấy tập tranh trên tay Nguyệt Bất Do, lúc này đối phương bất mãn: “Làm gì, ta còn không xem xong.”
“Chờ ngươi từ Miêu Cương trở về rồi xem tiếp. Đừng để Thế Di nhìn thấy.” Cất tập tranh đi, Thành Lệ hỏi: “Vì sao Thế Di phải đi Vương gia? Các ngươi phát hiện cái gì à?”
Ừ nhỉ, còn chưa nói chính sự. Nguyệt Bất Do tạm thời áp chế hình ảnh nam nữ khoả thân đang chiếm đầy đầu, thấp giọng nói: “Sau khi ta và Mạc Thế Di dẫn quan binh tới chỗ người Miêu, mấy tên người Miêu nhìn thấy đại cữu kia của ngươi thì nói một câu ‘Chúng ta bị bán đứng’. Ngươi nói có khả nghi hay không?”
Ánh mắt của Thành Lệ nhất thời trở nên sắc bén. Tiếp theo Nguyệt Bất Do nói: “Ta và Mạc Thế Di cũng hiểu được nhị cữu kia của ngươi có vấn đề. Ngày đó hắn đến chậm, sau khi đến còn muốn chạm vào chú đàn, bị ta cản lại ngay. Mấy ngày nay buổi tối ta cùng Mạc Thế Di đều thủ ở ngoài Vương gia, xem có thể phát hiện cái gì không. Đêm nay ta có việc tìm ngươi nên đến đây một mình.”
“Nếu bọn họ thực sự có chuyện mờ ám, vậy người Miêu biết trên người ta có cổ cũng không có gì lạ.” Sắc mặt Thành Lệ rất lạnh, nhưng không có sự phẫn nộ và thương tâm vì bị phản bội. Thân là thái tử, hắn sớm đã quen tình huống lúc nào cũng có thể bị người bán đứng này. Tuy nhiên hắn không khó chịu, Nguyệt Bất Do đã thay hắn khó chịu rồi.
“Ai bảo ngươi là thái tử chứ. Tuy rằng ta không thể hiểu được làm hoàng đế có cái gì hay nhưng hiện tại ta cũng đã nhìn ra. Những người ở kinh thành này cũng không phải không hề muốn làm hoàng đế.” Cảm khái một câu, Nguyệt Bất Do nói: “Ngươi cũng đừng quá thương tâm. Dù sao cũng chỉ là cữu cữu ngươi, cũng không phải ta và Mạc Thế Di phản bội ngươi.”
Thành Lệ nở nụ cười: “Ta tin các ngươi. Chẳng sợ tất cả mọi người phản bội ta, các ngươi cũng sẽ không.”
“Đương nhiên.” Nguyệt Bất Do nhíu mi, “Kể cả ngươi có tặng thái tử vị cho chúng ta, chúng ta cũng không muốn. Làm Hoàng đế có gì tốt, ra cửa còn phải có một đám người đi theo. Ta và Mạc Thế Di có võ công cao như thế, hành tẩu giang hồ, tự do tự tại mới là thật.”
Thành Lệ hừ lạnh: “Đúng vậy. Các ngươi tự do tự tại, để lại ta cô đơn một mình ở trong này chịu khổ.”
Hai tay Nguyệt Bất Do nhất quán: “Cái này thì chịu thôi. Ngươi không nên làm Hoàng đế. Ngươi cũng có thể không làm mà. Như vậy ba người chúng ta cùng nhau hành tẩu giang hồ.” Tiếp theo hắn lại lắc đầu: “Không được, ngươi không có võ, vẫn là làm Hoàng đế đi. Theo chúng ta sẽ rất chịu khổ, ngươi chịu không nổi.”
“Ngươi đừng khinh thường người ta.” Cho Nguyệt Bất Do một quyền, Thành Lệ cả giận nói: “Kể cả sau này bản cung làm hoàng đế, ngươi và Thế Di cũng đừng nghĩ tiêu dao.”
“Vì sao?” Nguyệt Bất Do trừng mắt, “Ngươi cũng làm hoàng đế rồi lại còn muốn chúng ta ở kinh thành nữa à?”
Thành Lệ cong khóe miệng: “Ngươi nói xem.”
“Không cần! Ta muốn cùng Mạc Thế Di đi hành tẩu giang hồ.” Nguyệt Bất Do kiên quyết phản đối.
“Vậy chúng ta cứ thử xem.” Thành Lệ chống lại Nguyệt Bất Do.
Một âm thanh rất nhẹ vang lên, Nguyệt Bất Do mạnh quay đầu nhìn cửa sổ. Một người nhảy qua cửa sổ vào, còn không đóng cửa sổ, tên còn lại liền xông đến.
“Mạc Thế Di!” Nhiệt tình như thể đã rất nhiều năm không gặp.
Nhanh chóng đóng cửa rồi ôm lấy người vừa nhảy tới, Mạc Thế Di giương mắt nhìn về phía người đang ngây ngốc ngồi trên tháp, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Không, không có gì.” Nguyệt Bất Do chột dạ buông cánh tay đang ôm Mạc Thế Di ra, ngượng ngùng nói: “Ngươi vẫn không đến đây, ta còn tưởng ngươi có chuyện gì.”
Tự nhiên thoải mái ôm vai Nguyệt Bất Do đưa hắn trở lại tháp, Mạc Thế Di ngồi xuống, kéo khăn che mặt xuống, nhìn về phía Thành Lệ, trong mắt hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Khụ khụ.” Làm bộ không thấy sự thân mật giữa hai người, Thành Lệ nói: “Ngươi vẫn không đến đây, ta và Bất Do đều lo lắng cho ngươi. Nhưng có tra được cái gì không?”
Nhìn Thành Lệ, lại nhìn Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di áp chế hoài nghi, trầm giọng nói: “Vương gia có nội gián.”
“Là ai!” Thành Lệ và Nguyệt Bất Do đồng thời hỏi, sắc mặt hai người một tức giận một hiếu kì.
Mạc Thế Di lắc đầu: “Còn không biết. Đối phương che mặt. Còn có người theo dõi Vương gia, ta sợ đánh rắn động cỏ nên đến đây trước. Người này đi phố Tây chỗ người Miêu ở.”
Thành Lệ nhíu mi: “Bên người Miêu không phải có cấm vệ quân canh giữ sao?”
Mạc Thế Di trả lời: “Đêm nay bên kia không có thủ vệ. Ngươi tra xem là ai hạ lệnh để người đi hết thì biết nội gián là ai.”
Thành Lệ cười lạnh.
Có người ở một bên nói: “Không phải lão đại thì là lão nhị, nếu không thì hai người đều có phần.”
Mạc Thế Di liếc nhìn đối phương một cái, trong mắt là tán thành, rồi tiếp theo nói: “Ngươi âm thầm đi thăm dò, bây giờ còn không phải thời điểm đánh rắn động cỏ. Vương gia biết quá nhiều chuyện, phải tránh làm bọn họ chó cùng rứt giậu.”
Thành Lệ gật đầu, nói: “Chuyện này ta có tính toán. Thế Di, vất vả ngươi và Bất Do rồi. Kế tiếp các ngươi đừng quan tâm. Người theo dõi Vương gia là ta phái đi. Vương gia không có lý do gì để hại ta, cho nên chắc chắn có chuyện gì đó làm cho bọn họ đành phải bí quá hoá liều. Ta sẽ đi thăm dò ra.”
“Có chuyện ta đã quên nói.” Nguyệt Bất Do chen vào, “Ngày đó khi chúng ta đánh lén Thành Khiêm, thị vệ bên cạnh hắn có vấn đề.”
“Vấn đề gì?” Hai người khác đồng thanh hỏi.
Nguyệt Bất Do cào cào tóc, không xác định nói: “Tên thị vệ đó hình như là nữ.”
“Vì sao lại nói thế?” Thành Lệ hỏi.
Nguyệt Bất Do nói: “Khi ta đánh Thành Khiêm hắn thay Thành Khiêm đỡ một chưởng, ngực hắn rất mềm, không cứng rắn như nam tử. Ta đặc biệt lưu ý thêm, hắn không có hầu kết, hơn nữa bộ dạng cũng quá thiên về âm nhu. Cho nên ta hoài nghi hắn là nữ.”
“Ngươi sờ ngực nữ nhân?!” Một người gầm nhẹ.
“Ngươi còn có thể phân rõ nam nhân và nữ nhân?” Một người hoài nghi.
Nguyệt Bất Do mất hứng: “Làm sao ta lại không phân rõ ? Ta đã thấy nữ nhân cho trẻ con bú, biết ngực nữ nhân mềm hơn của nam nhân.”
“Ngươi thấy lúc nào? Thấy mấy lần!” Có một người chẳng hề vui vẻ.
Nguyệt Bất Do vô tình nói: “Ta nào nhớ rõ, đều là chuyện đã rất lâu.”
Mạc Thế Di nhếch miệng, trên mặt tuy rằng không có biểu cảm gì đặc biệt, nhưng cặp mắt kia nhìn thế nào cũng là đang ghen. Thành Lệ vội vàng quay lại việc chính, nói: “Thành Khiêm để nữ nhân bảo vệ bên cạnh hắn quả thật rất kỳ quái. Bất Do, ngươi đả thương nữ nhân kia không?”
Nguyệt Bất Do trả lời: “Đả thương, nhưng cũng không nặng, ta xuống tay không dùng lực. Ta nghe hình như Thành Khiêm gọi hắn là cái gì ‘Lục Nhi’. Tên này cũng giống nữ nhân nữa. Nam nhân nào có ai kêu ‘Lục Nhi’.”
“Bên cạnh Thành Khiêm có nữ thị vệ thần bí……” Thành Lệ chỉ cảm thấy tình huống xung quanh càng ngày càng phức tạp, tự nhiên, hắn cũng càng ngày càng nguy hiểm.
Nguyệt Bất Do hảo tâm nói: “Ngươi cứ điều tra cẩn thận Vương gia và bên Thành Khiêm đi, những người này càng lúc càng thần bí hơn. Đang yên lành tỏ ra bí mật như vậy làm gì? Chột dạ mới bí mật.”
Thành Lệ gật đầu, thân là thái tử, hắn tự nhiên hiểu không thể buông tha bất cứ một chỗ khả nghi nào. Nguyệt Bất Do nhìn hắn cau mày, lại hỏi một lần: “Nếu không ta giúp ngươi giết hết bọn họ là được rồi, xong hết mọi chuyện.”
Thành Lệ đến tâm tư thở dài cũng không có. Hắn nhìn về phía Mạc Thế Di nói: “Vất vả, Thế Di. Bên Vương gia và Thành Khiêm ta sẽ phái người đi thăm dò. Giờ cũng không sớm, ngươi và Bất Do trở về đi. Ta ở một mình suy nghĩ một chút.”
Những chuyện lục đục với nhau thế này quả thật Mạc Thế Di cũng không giúp được gì. Nếu Thành Lệ nói muốn ở một mình suy ngẫm, y cũng không ở lâu, giữ chặt cánh tay Nguyệt Bất Do, đứng lên nói: “Vậy chúng ta trở về. Bên Vương gia ngươi muốn tra cũng phải vạn phần cẩn thận, trước hết đừng kinh động bọn họ.” Cũng không để ý Thành Lệ phát hiện sự thân mật khác thường giữa y và Nguyệt Bất Do.
“Ta biết.”
Đã sớm biết hai người bọn họ có “gian tình”, Thành Lệ có thâm ý khác nhìn vào mắt Nguyệt Bất Do, còn cố ý vỗ vai hắn, nói: “Trở về đi, ‘nghỉ ngơi’ cho tốt một chút.”
Hai mắt nhìn về phía chỗ Thành Lệ giấu tập tranh, Nguyệt Bất Do liếm liếm miệng, phất tay nói lời từ biệt với Thành Lệ. Đi đến bên giường, hắn quay đầu nhìn Thành Lệ một cái, đối phương gật đầu với hắn, làm hắn yên tâm. Động tác của hai người lọt vào mắt Mạc Thế Di, y mở cửa sổ, để Nguyệt Bất Do đi ra ngoài trước.
“Ngươi phải tự bảo trọng.”
“Yên tâm đi.”
Gật đầu với Thành Lệ, Mạc Thế Di mở cửa ra, Thành Lệ tiến lên đóng cửa. Nhìn hai người như chim rất nhanh không thấy bóng, hắn đóng cửa lại.
Tựa vào trước cửa sổ, hắn cúi đầu cười vài tiếng, rồi lại thở dài, tiếp theo, hắn lạnh mặt. Một người chưa được truyền triệu đã đẩy cửa mà vào, vòng qua bình phong đi tới. Thành Lệ nhìn về phía hắn, đối phương mở miệng: “Điện hạ, Vương gia có khác thường.”
“Là ai?”
“Vương Tông.”

Cùng Mạc Thế Di trở lại chỗ ở — hai người vẫn còn ở trong tiểu viện kia — Nguyệt Bất Do rất tự giác rửa mặt rửa chân, còn tỉ mỉ dùng cành liễu đánh răng. Mạc Thế Di đã trải chăn cẩn thận, trên giường chỉ có một cái chăn. Tuy rằng trời đã chuyển lạnh nhưng Nguyệt Bất Do cũng không cảm thấy lạnh, ngược lại mỗi đêm đều cảm thấy rất nóng. Lên giường, chui vào cái chăn kia, Nguyệt Bất Do nằm phía trong giường, nhìn Mạc Thế Di rửa mặt đánh răng.
Động tác của Mạc Thế Di rất nhanh, sau khi rửa xong y thổi nến, cởi áo lên giường, cũng chui vào cái chăn kia. Y vừa nằm ổn, trong lòng liền có một người chui vào, Mạc Thế Di điều chỉnh tốt tư thế, ôm lấy đối phương.
Lại nghĩ đến lúc trước khi bọn họ rời đi nhìn thấy Nguyệt Bất Do liếc mắt với Thành Lệ một cái, Mạc Thế Di vờ hỏi: “Trước khi ta đến, ngươi và Thành Lệ nói cái gì ?”
Nói thật nhiều. Nguyệt Bất Do cọ cọ vào cổ Mạc Thế Di, cưỡng chế sự khổ sở trong lòng nói: “Ta nói chuyện Vương gia với hắn, trong lòng hắn không thoải mái. Ta nói hai ta sẽ bảo hộ hắn, hắn rất cảm kích hai ta.”
Mạc Thế Di hít vào một hơi thật sâu, nói với người trong lòng điều mà bản thân chưa bao giờ nói với người khác: “Trước đây ta vẫn luôn oán hắn. Rõ ràng là huynh đệ, vì sao ta lại phải suốt ngày mang mặt nạ, còn phải làm cổ nhân duy trì mạng sống cho người khác. Hiện tại ta mới cảm thấy, ta vẫn sống tốt hơn Thành Lệ rất nhiều. Hắn tuy là thái tử nhưng so với ta lại khổ sở rất nhiều.”
Điểm ấy Nguyệt Bất Do đồng ý, hắn gật đầu: “Thật không hiểu vì sao hắn lại phải làm hoàng đế. Ngươi xem hắn cả ngày đều phải đề phòng có người hại mình, ngay cả người thân của mình cũng không thể tin. Tội gì chứ?”
“Đây là Thành Lệ lựa chọn.” Cánh tay Mạc Thế Di ôm Nguyệt Bất Do dùng sức, y hạnh phúc hơn Thành Lệ quá nhiều, quá nhiều.
“Mạc Thế Di.”
“Ừ.”
Mạc Thế Di rũ mắt, người trong lòng ngửa đầu nhìn y.
“Ngươi,” Nguyệt Bất Do hít sâu một hơi, “Ngươi thích ta không?” Hỏi thật sự trực tiếp.
Mạc Thế Di lập tức sửng sốt.
Đối phương không trả lời ngay, tim Nguyệt Bất Do có chút không thoải mái. Nhưng hắn không tức giận mà rất nghiêm túc nói: “Mạc Thế Di, ta thích ngươi. Sống mấy chục năm, ngoài nương ra ta chưa từng thích người khác. Mà ngươi, lại không giống nương ta. Khi ta ở cùng nương tim sẽ không đập như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Khi ở cùng ngươi mới như vậy. Không tin ngươi sờ xem.”
Kéo tay Mạc Thế Di đặt lên ngực mình, Nguyệt Bất Do làm cho đối phương biết giờ phút này mình khẩn trương đến thế nào.
Trái tim dưới bàn tay nhảy thình thịch thật sự mau. Đáy mắt Mạc Thế Di thâm trầm, y rút ra bàn tay bị Nguyệt Bất Do ấn ra, sờ lên khuôn mặt non nớt của Nguyệt Bất Do. Người này tuy rằng luôn cường điệu mình đã sắp năm mươi, nhưng tính tình người này chẳng qua vẫn chỉ là thiếu niên.
“Mạc Thế Di, ta thích ngươi, thật sự thích.” Nguyệt Bất Do cũng không hiểu được hắn đang làm cái gì, hắn chỉ là bày tỏ thật rõ tình cảm của mình.
Thình thịch…… Mạc Thế Di bắt lấy tay Nguyệt Bất Do, đặt lên ngực mình. Thình thịch thình thịch…… Nguyệt Bất Do chỉ cảm thấy trái tim dưới bàn tay hắn nhảy so với chính hắn còn lợi hại hơn.
Vốn có chút khổ sở vì Mạc Thế Di không có phản ứng, khóe miệng bởi vì tiếng tim đập kịch liệt này mà chậm rãi nâng lên. Ánh mắt Nguyệt Bất Do càng ngày càng cong, cuối cùng cong thành trăng khuyết.
“Mạc Thế Di.”
“Ừ.”
“Ngươi…… Ngươi có phải là, cũng thích ta?”
Tim đập nhanh như thế, hẳn là đúng đi.
Lúc này, Mạc Thế Di không để Nguyệt Bất Do đợi lâu, y chậm rãi gật đầu thật mạnh, thanh âm khàn khàn nói: “Thích. Thích.”
“Mạc Thế Di!”
Nguyệt Bất Do nhào lên, nằm trên người Mạc Thế Di, trên mặt là kinh hỉ, là khiếp sợ, là vui vẻ cực độ. Hô hấp kịch liệt, hắn kéo vạt áo của Mạc Thế Di hỏi lại: “Thật sao? Thật sự thích ta sao?”
“Thích.”
Trong mắt Mạc Thế Di là vui sướng, cũng là hoan hỉ.
“Thật sự?”
“Thật sự.”
Nguyệt Bất Do cười đến mức ánh mắt chỉ còn là một cái khe. Hắn toét miệng hỏi lại: “Ngoài ta, ngươi còn thích ai không? Ta chỉ thích nương ta.”
Không muốn sửa lời Nguyệt Bất Do lại cho đúng, Mạc Thế Di rất nghiêm túc nói: “Trước ngươi, không có; sau ngươi, cũng sẽ không có.”
“Mạc Thế Di!” Nguyệt Bất Do ôm cổ Mạc Thế Di, “Làm sao bây giờ? Ta vui quá, ta hiện tại rất vui. Ngươi nói, ngươi chỉ thích ta, không cho thích người khác.”
“Ừ, ta nói. Chỉ thích ngươi.”
Ôm chặt Nguyệt Bất Do, trong lòng cũng hoan hỉ kích động như thế, Mạc Thế Di kìm lòng không đậu hôn một cái thật sâu lên đầu Nguyệt Bất Do.
Trong lòng rung động một trận, Nguyệt Bất Do ngẩng đầu lên, ánh mắt chiếu thẳng vào miệng Mạc Thế Di, hắn liếm liếm môi mình.
“Mạc Thế Di……” Có chút suy yếu không biết vì sao.
“Ừ.”
“Ngươi, ngươi đừng hôn đầu ta, ta không gội đầu.”
“Không bẩn.”
Mạc Thế Di sờ lên mặt Nguyệt Bất Do, trong lòng cũng chưa bao giờ vui vẻ như thế.
“Mạc Thế Di……” Một nam một nữ, hôn, ôm…… Một nam một nữ.
“Ừ.”
“Ngươi, ngươi hôn ta, nơi này.”
Mân mê miệng dán lên miệng Mạc Thế Di, người đang vui sướng nháy mắt giật mình, một người khác cũng rất vui sướng thì giữ nguyên tư thế chu môi, trong lòng buồn bực vì sao lại phải hôn chỗ này chứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.