Chương trước
Chương sau
Biết đêm nay Nguyệt Bất Do và Mạc Thế Di phải khuya mới tới, Thành Lệ liền ngủ từ sớm. Tuy rằng hắn có thái tử phi và trắc phi nhưng bởi vì thân thể hắn, hơn nữa hai nữ nhân kia chẳng qua cũng là được mẫu hậu sắp xếp, sau khi hài tử ra đời thì Thành Lệ cũng không chạm qua thê thiếp của mình nữa. Cho nên ban đêm trong Đông cung thái tử phủ gần như không nghe thấy từ tẩm cung của thái tử truyền ra âm thanh kích tình gì. Tại một nơi nguy cơ tứ phía như thế này, vốn tính dục cũng rất nhạt nhoà Thành Lệ lại càng không có nhu cầu về việc kia.
Một người lặng lẽ chui qua cửa sổ phòng ngủ của Thành Lệ. Hắn không lập tức đến bên giường mà là đi đến cạnh cửa phòng ngủ, mở một cái khe. Ngoài phòng ngủ thắp hai ngọn nến, hai người có vẻ là thái giám ngồi ở cửa ngủ gà ngủ gật. Người nọ thân thủ đi ra ngoài bắn hai phát vào khoảng không, hai thái giám thẳng tắp ngã quỵ ra đất, hoàn toàn ngủ như chết. Tiếp theo, người nọ mở cửa đi ra ngoài. Vòng vo bên ngoài trong chốc lát, hắn lại quay trở về, khoá trái cửa.
Bước nhanh đến bên giường xốc màn lên, hắn dò xét hơi thở của Thành Lệ, rồi nhẹ giọng lẩm bẩm: “Ngủ say như chết thế, có người đến giết ngươi ngươi cũng không biết.”
Lẩm bẩm xong, hắn vỗ nhẹ nhẹ lên vai Thành Lệ, nhỏ giọng kêu: “Dậy đê.”
Bị quấy rầy mộng đẹp, thái tử giật mình một cái rồi bừng tỉnh từ trong mơ, trong mắt là cảnh giác, cũng phản ứng cực nhanh lấy dưới gối đầu ra một thanh chủy thủ, vung lên.
Thoải mái cầm cổ tay Thành Lệ, lấy đi chủy thủ trong tay hắn, người tới cười nhạo nói: “Bây giờ mới có động tác, chậm rồi. Người muốn giết ngươi mà còn đánh thức ngươi sao?”
“Nguyệt Bất Do?!” Trái tim bị doạ sợ của thái tử vừa nghe thấy người đến là ai thì liền chuyển thành tức giận, “Vì sao ngươi phải làm ta sợ!”
“Này! Ngươi thật không phân rõ phải trái!” Bỏ bàn tay đang túm Thành Lệ ra, Nguyệt Bất Do nổi giận, “Ta không đánh thức ngươi thì làm sao nói chuyện với ngươi được, là tự ngươi ngủ say như vậy, ta đến cũng không biết.”
Cũng biết là mình phản ứng quá độ, Thành Lệ ôm ngực còn đang nhảy loạn, nói: “Vừa rồi ngủ như chết, đã quên mất là ngươi, trách lầm ngươi, ta xin lỗi.”
“Hừ!” Ngồi phịch xuống giường, Nguyệt Bất Do còn đang mất hứng.
Càng không ngừng thở dốc, Thành Lệ khó được buông tư thái xốc chăn lên, tiến sát tới trước mặt Nguyệt Bất Do: “Hiểu lầm ngươi là ta không đúng, đó là ta phản ứng theo bản năng.”
“Được rồi, ta đại nhân không chấp tiểu nhân.” Nguyệt Bất Do cũng không giận.
Thái tử trừng mắt nhìn Nguyệt Bất Do một cái, tên này lại cường điệu nữa rồi. Thở ra một hơi thở sợ hãi cuối cùng, thái tử hỏi: “Đêm nay có tra được cái gì không?” Lúc này hắn nhìn ra sau mới phát hiện thiếu mất một người. “Thế Di đâu? Ngươi không ở cùng y?”
Vừa nghĩ đến Mạc Thế Di, lúc này phiền muộn đổi thành Nguyệt Bất Do, cũng không biết người nọ bây giờ thế nào rồi, có gặp phải phiền toái không. Nhưng hiện tại có một chuyện càng phiền toái hơn, Nguyệt Bất Do cũng không có thời gian ở trong này rề rà .
Hắn xoay người, hạ giọng nhanh chóng nói: “Hiện tại không có thời gian nhiều lời với ngươi. Hãy làm theo lời ta nói, có nghi vấn gì thì đợi làm xong hỏi lại. Cởi hết toàn bộ quần áo của ngươi ra, cắt một đoạn tóc của ngươi cho ta, còn cả móng tay của ngươi, nhanh lên!”
Thành Lệ vừa nghe, không nói hai lời lôi dạ minh châu đầu giường ra, cực nhanh cởi quần áo trên người xuống. Bên kia Nguyệt Bất Do đang cởi y phục, Thành Lệ nhìn hắn một cái, vẫn không nhịn được hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
“Đã nói đừng hỏi, nhanh lên!”
Cởi áo và quần dài ra ném cho Thành Lệ, Nguyệt Bất Do chỉ mặc một cái khố nhanh chóng lấy xiêm y Thành Lệ vừa cởi, nói: “Trước hết ngươi cứ mặc của ta. Còn tóc và móng tay nữa”
Thành Lệ thoáng nhẹ nhàng thở ra, lung tung mặc quần áo Nguyệt Bất Do vào, cũng không nhàn rỗi đi quản có bẩn hay không, chật hay rộng. Lấy thanh chuỷ thủ vừa rồi Nguyệt Bất Do để trên giường, Thành Lệ hỏi: “Muốn bao nhiêu tóc?”
Nguyệt Bất Do nâng một lọn tóc của Thành Lệ lên: “Chỗ này đi.”
Thành Lệ không chút tiếc nuối cắt đứt, Nguyệt Bất Do lại dặn dò một câu: “Còn cả móng tay, ta đi trước chuẩn bị.”
Thành Lệ nhíu mi, vươn hai tay mình ra: “Hôm qua ta vừa cắt móng tay.”
Ánh mắt Nguyệt Bất Do hấp háy, nhìn về phía chân Thành Lệ, Thành Lệ cúi đầu nhìn, lập tức nói: “Ta đi lấy kéo cắt móng.” Cũng may móng chân còn chưa cắt.
“Ta đánh ngất hai người ở cửa phòng ngươi rồi.” Nói một câu, Nguyệt Bất Do đặt quần áo Thành Lệ xuống đất, tóc thì đặt ở một bên, rồi mới lấy một vò rượu hắn tiện đường chôm được, đặt ở chính giữa đống quần áo. Vừa nghe người bên ngoài đều đã hôn mê, Thành Lệ yên tâm lớn mật đi ra ngoài tìm kéo cắt móng.
Sắp xếp cẩn thận những thứ này, Nguyệt Bất Do lại tìm thấy hoả chiết tử trên bàn của Thành Lệ, chỉ còn lại móng tay của Thành Lệ. Thành Lệ đã trở lại, cầm kéo cắt móng trên tay. Hắn đi đến bên giường cắt móng chân, Nguyệt Bất Do tiến lên cầm lấy kéo trong tay Thành Lệ, nửa quỳ trên mặt đất nói: “Để ta làm, ngươi cắt quá chậm, chúng ta không có thời gian.”
Thành Lệ nhìn từ mặt Nguyệt Bất Do nhận ra sự tình rất nghiêm trọng, hắn mím chặt miệng, trong lòng có chút so đo. Cúi đầu nhìn Nguyệt Bất Do thuần thục mà nhanh chóng cắt móng chân cho hắn, tuy rằng không làm cẩn thận được như người hầu nhưng Thành Lệ rất cảm động. Người này tuy rằng không thích sạch sẽ, đối với hắn cũng không có nửa điểm tôn kính, nhưng người này là thật tâm với hắn. A, có chút sai lầm, người này hôm nay cũng coi như sạch sẽ.
Cửa sổ bị người nhẹ nhàng đẩy ra, một người nhanh chóng tiến vào, nhanh chóng đóng cửa lại. Nguyệt Bất Do quay đầu nhìn, trên mặt hiện lên kinh hỉ rõ ràng.
“Mạc Thế Di.”
“Thế Di.”
Thành Lệ gọi người vừa tới, người nọ gật đầu với Thành Lệ, đường nhìn phiêu tới người đang nửa quỳ trên mặt đất cắt móng chân cho Thành Lệ. Trong bóng đêm, ánh mắt y nháy mắt trở nên tối tăm sâu thẳm.
“Các ngươi đang làm gì?” Mạc Thế Di tiến tới.
Nghĩ rằng mình còn có chuyện nghiêm trọng phải làm, Nguyệt Bất Do tập trung nhanh chóng tiếp tục cắt móng chân cho Thành Lệ, miệng nói: “Đợi lúc nữa giải thích, không có thời gian.”
Mạc Thế Di mím chặt miệng, Nguyệt Bất Do chỉ mặc một cái khố, mà trên người Thành Lệ lại mặc quần áo của Nguyệt Bất Do, tim y bất chợt nhói đau. Nguyệt Bất Do không có thời gian giải thích, Mạc Thế Di áp chế phẫn nộ và nghi vấn đầy bụng, đứng một bên nhìn hai người.
Lúc này, Nguyệt Bất Do đã cắt xong. Một tay cầm móng chân Thành Lệ, hắn nhanh chóng đi tới bên cạnh những thứ kia, nói với Thành Lệ: “Ngươi lại đây, nhanh lên.”
Thành Lệ chạy nhanh tới, ngồi xổm xuống bên người Nguyệt Bất Do.
Nguyệt Bất Do đặt móng tay Thành Lệ lên tóc hắn, rồi mới rút một thanh chủy thủ từ chỗ cổ chân ra, là chuỷ thủ của Mạc Thế Di, chẳng qua sau khi Nguyệt Bất Do dùng thì chiếm làm của riêng luôn. Kéo tay Thành Lệ tới, mở ngón tay cái của hắn ra, Nguyệt Bất Do cũng không thèm hỏi, một đao cắt vào ngón tay Thành Lệ. Thành Lệ cắn răng nhẫn xuống.
Máu loãng thấm ướt tóc và móng tay, rồi mới chảy xuống bình rượu nhỏ giọt trên quần áo của Thành Lệ, cùng lúc đó, miệng Nguyệt Bất Do lẩm bẩm. Nhỏ giọt hai vòng, Nguyệt Bất Do buông tay Thành Lệ ra, ra hiệu cho Thành Lệ lùi lại. Thành Lệ ngậm ngón tay cái của mình lùi lại đến bên cạnh Mạc Thế Di. Nguyệt Bất Do còn đang lẩm bẩm, tiếp theo hắn dùng hỏa chiết tử châm lửa vào tóc và móng tay của Thành Lệ, rồi mới bỏ tro của tóc và móng tay vào trong bình rượu.
Miệng không ngừng, ra hiệu đừng lên tiếng cho Thành Lệ và Mạc Thế Di, Nguyệt Bất Do đứng lên, vươn tay trái nhắm ngay miệng vò rượu, lại một lần cắt tay mình. Mà lần này, hắn cắt không phải đầu ngón tay mà là cổ tay. Chân Mạc Thế Di bước về phía trước một bước, bị Thành Lệ kéo lại.
Lắc đầu với Mạc Thế Di, Thành Lệ muốn đi lấy kim sang dược, vừa đi ra ngoài hai bước hắn đã bị người kéo trở lại. Quay đầu nhìn, là Nguyệt Bất Do. Vẻ mặt đối phương nghiêm túc, lại làm một động tác chớ có lên tiếng với hai người. Hai người ai cũng không dám động đậy.
Máu loãng từng giọt rơi rất nhanh vào trong vò rượu, ngay khi mày Mạc Thế Di càng ngày càng nhăn lại, cảnh tượng đáng sợ xuất hiện. Đầu tiên là trong phòng vang lên âm thanh rào rào, Mạc Thế Di rút kiếm ra, Thành Lệ ngừng thở. Tiếp theo tiếng rào rào càng ngày càng rõ ràng, chỉ chốc lát sau, từ bốn góc phòng ngủ của Thành Lệ có vài vật nhỏ đen tuyền bò với tốc độ cực nhanh tới vò rượu. Nếu Thành Lệ không cắn khớp hàm, tuyệt đối hắn sẽ kêu lên sợ hãi, là bọ cạp!
Nguyệt Bất Do còn đang niệm, máu loãng cũng nhỏ giọt càng nhanh. Thành Lệ gắt gao ôm miệng, sắc mặt trắng bệch nhìn đám bọ cạp đang bò tới. Không phải màu sắc của bọ cạp bình thường, là bọ cạp màu đỏ! Bọ cạp càng không ngừng bò qua chỗ Nguyệt Bất Do, đi đến y phục của Thành Lệ, rồi mới xuôi theo miệng vò rượu đi vào.
Tõm, tõm, lần lượt từng con bọ cạp tiến vào trong vò rượu, sau khi con cuối cùng bò vào vò rượu, Nguyệt Bất Do nhanh chóng đánh hoả chiết tử, ném ngọn lửa vào vò rượu. Oanh một tiếng, từ vò rượu bùng lên một ngọn lửa mĩ lệ. Tay Nguyệt Bất Do không hề ngừng, lại thiêu toàn bộ y phục của Thành Lệ, bỏ tro tàn vào vò rượu.
Lửa tắt, Nguyệt Bất Do dán kín miệng vò rượu lại, thế này mới thở hắt ra thật dài, đặt mông xuống đất đánh cái phịch. Một người vọt đến phía sau hắn nâng hắn lên.
“Mệt chết.” Sắc mặt Nguyệt Bất Do có chút trắng.
Sắc mặt Mạc Thế Di cũng không tốt được bao nhiêu. Y trực tiếp đỡ Nguyệt Bất Do đến giường Thành Lệ, lấy từ trong lòng ra một chiếc khăn sạch sẽ. Một bàn tay lấy một cái hộp đưa tới trước mặt hắn: “Kim sang dược.”
Mạc Thế Di nhếch miệng bôi thuốc cho vết thương trên cổ tay Nguyệt Bất Do, sau đó băng lại cho hắn. Hơi thở Nguyệt Bất Do có chút suy yếu, nhưng ánh mắt hắn vẫn cong cong. Cử chỉ của Mạc Thế Di thấm đẫm sự quan tâm tới hắn, hắn rất vui vẻ.
Liếc nhìn vò rượu kia một chút, da gà nổi lên còn chưa xẹp xuống, Thành Lệ chà xát cánh tay, đứng cũng không được, không đứng cũng không xong, dù sao cũng không dám ngồi, luôn cảm thấy chỗ nào bên người cũng có trùng bọ.
Nhìn về phía Thành Lệ đang ăn mặc rất buồn cười — không có biện pháp, Nguyệt Bất Do là người thấp bé nhất trong ba người – tâm tình Nguyệt Bất Do vô cùng tốt, nói: “Không có việc gì đâu, ngươi đi thay quần áo của mình đi.”
Thành Lệ nhìn bốn phía: “Ngươi chắc chắn?”
“Đương nhiên.” Chuyện này Nguyệt Bất Do rất tự tin.
Lại chà xát cánh tay, lựa chọn tin tưởng Nguyệt Bất Do, Thành Lệ đi tới tủ y phục lật ra một bộ xiêm y của mình, ra sau bình phong thay. Nhưng mà vẫn có chút sợ, động tác của Thành Lệ cực nhanh, chỉ chốc lát sau liền đi từ sau bình phong ra. Đương nhiên, cái này cũng do lần “lưu lạc” bên ngoài nhiều ngày ban tặng, bây giờ thái tử đã có thể tự mình mặc y phục đi giày, thậm chí còn có thể rửa bát, đương nhiên cái sau là người khác không thể nhìn thấy.
Ném trả y phục của Nguyệt Bất Do lại cho hắn, Thành Lệ khẩn cấp hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Nguyệt Bất Do ở ngay trước mắt hai người mặc y phục, rất nghiêm túc nói: “Nơi này của ngươi rất không an toàn, người muốn hại ngươi nhiều lắm.”
“Sao lại như vậy?” Thành Lệ ngồi xuống bên cạnh Nguyệt Bất Do, Nguyệt Bất Do vỗ vỗ một bên khác, bảo Mạc Thế Di cũng ngồi xuống.
Mạc Thế Di ngồi xuống bên Nguyệt Bất Do, kề sát vào hắn. Nguyệt Bất Do không lập tức giải thích mà hỏi Mạc Thế Di trước: “Tình huống bên chỗ ngươi thế nào?”
“Tạm thời không phát hiện gì khác thường. Thành Khiêm luôn luôn ở trong phòng không đi ra ngoài, cũng không có người nào khả nghi đi tìm hắn.” Mạc Thế Di nhìn chằm chằm vào mặt Nguyệt Bất Do. Không biết có phải tác dụng tâm lý không, y cảm thấy mặt Nguyệt Bất Do rất tái.
Nguyệt Bất Do sờ sờ cằm, nhìn về phía Thành Lệ: “Ngươi nói ngươi không hề tin tưởng người trong cung, ta có thể hiểu chuyện này.”
“Ngươi phát hiện cái gì?” Thành Lệ hỏi.
Nguyệt Bất Do nói thẳng: “Có người mang tóc, móng tay và khố của ngươi cho người Miêu, để bọn chúng hại ngươi. Người Miêu không thể làm cho ngươi nhìn qua là chết vì bị ám sát, cho nên đã nghĩ dùng chú thuật cho ngươi thần không biết quỷ không hay bị cổ độc hại chết.”
Nguyệt Bất Do vừa nói câu đầu tiên, trong mắt Thành Lệ liền xuất hiện sát ý, mà câu tiếp theo của Nguyệt Bất Do càng làm hắn chấn động.
“Người Miêu biết trên người ngươi có cường cổ.”
“Cái gì?! Làm sao chúng biết?”
Nguyệt Bất Do bĩu môi: “Cái này phải hỏi người nào biết chuyện này.”
Thành Lệ cảm thấy sự việc quá nghiêm trọng, người biết chuyện này không ít, nhưng cũng không nhiều lắm. Nguyệt Bất Do hỏi: “Ngươi cũng biết Miêu Cương có một vị trưởng lão họ Dương?”
Sắc mặt Thành Lệ kinh biến, rồi mới trở nên âm ngoan: “Là người hạ cổ cho ta và Thế Di. Nhưng sau đó đã bị mẫu hậu hạ lệnh trừ bỏ.”
Khinh thường hừ một tiếng, Nguyệt Bất Do rất không khách khí nói: “Chuyện xảy ra hôm nay đều là do nương ngươi chọc tới! Đám người Miêu này muốn báo thù cho Dương trưởng lão cho nên mới có việc này. Hơn nữa hiện tại ta đã có thể khẳng định bên cạnh ngươi có người đang cấu kết với người Miêu, thậm chí còn có người làm phò mã của người Miêu rồi!”
“Sao lại như vậy?” Mi tâm Thành Lệ vắt thành chữ “Xuyên”.
“Gã người Miêu đó nói phải nhanh chóng trừ bỏ ngươi một chút, không thể làm hỏng đại sự của y mã. Y mã là cách người Miêu gọi phò mã của họ. Bọn chúng cũng nhắc tới nếu hỏng đại sự của vị phò mã này, công chúa của chúng sẽ mất hứng. Ngươi chết thì liên quan gì tới đại sự của một vị phò mã người Miêu? Rất rõ ràng, vị phò mã người Miêu này không phải người Miêu, chắc chắn là người Trung Nguyên. Người Trung Nguyên nào lại muốn ngươi chết như thế?”
Trong mắt Thành Lệ chợt lóe hàn quang, hắn lập tức nghĩ tới một người: “Chẳng lẽ là Thành Thông?”
Nguyệt Bất Do nhún vai: “Ta không biết, bọn họ không nhắc tới tên vị y mã người Hán này. Dù sao chúng không phải muốn thay thế ngươi mà là muốn giúp người khác thay thế ngươi. Tình cảnh của ngươi rất nguy hiểm, bởi vì bên cạnh ngươi đã có kẻ cấu kết với chúng.”
Thành Lệ nắm chặt nắm tay.
Nguyệt Bất Do nói tiếp: “Ta và Mạc Thế Di sẽ tiếp tục giúp ngươi điều tra, nhưng ngươi không có võ, rất dễ dàng bị chúng tìm ra sơ hở. Bây giờ ta đã chuyển chú sang vò rượu kia rồi, bọn chúng muốn dùng cổ hại ngươi thì sẽ chỉ hại đến vò rượu. Nhưng vì bọn chúng không muốn để người khác phát hiện ngươi chết vì ám sát cho nên mới chọn cách làm ‘ôn hòa’ này để hại ngươi. Mà nếu ngươi vẫn không chết, bọn chúng chắc chắn sẽ bí quá hoá liều, hạ sát thủ với ngươi. Thành Lệ, trước khi tìm được kẻ này, ngươi sẽ rất nguy hiểm.”
“Ta biết. Ta sớm đã quen rồi.” Thành Lệ cười lạnh.
Nguyệt Bất Do nhíu mi: “Ngươi đừng giỡn. Sức khoẻ ngươi không tốt, có thể một ngày nào đó ngay cả nữ nhân ngươi gọi là nương kia cũng sẽ vứt bỏ ngươi. Gã huynh đệ kia của ngươi khoẻ mạnh hơn ngươi, ta sẽ không tin hắn không muốn thay thế ngươi.”
Thành Lệ cười lạnh.
Nguyệt Bất Do gãi da đầu, đây quả thật là một vấn đề. Ba người ai cũng không nói gì, lâm vào trầm tư. Sau hồi lâu, vẫn là Nguyệt Bất Do là người đầu tiên phá vỡ trầm mặc. Hắn nhìn về phía Thành Lệ: “Có một biện pháp, không biết ngươi có nguyện ý hay không?”
“Ngươi nói đi.”
Nguyệt Bất Do ngoắc tay với hai người, Mạc Thế Di tiến sát lại Thành Lệ, hắn nói nhỏ hồi lâu, tiếp theo có một người nói: “Ta không đồng ý, muốn đi ta với ngươi cùng đi.”
Là Mạc Thế Di.
Thành Lệ cũng nhăn mày nói: “Thế Di nói rất đúng, quá nguy hiểm. Ta không thể bởi vì ta mà làm ngươi gặp nguy hiểm.”
Mạc Thế Di thì vẫn là câu kia: “Ta không đồng ý ngươi đi một mình.”
Nguyệt Bất Do khoát tay: “Bây giờ kẻ địch ở trong tối, chúng ta cũng ở trong tối, nhưng kẻ địch của chúng ta không có nhược điểm, ta cảm thấy biện pháp này tốt nhất.”
Thành Lệ rất bực mình, bởi vì hắn chính là nhược điểm kia. Tiếp theo Nguyệt Bất Do nói: “Ta cũng chưa nói bây giờ đi ngay, hiện tại cũng không phải thời điểm. Ít nhất phải để đám người Miêu này sống yên ổn một thời gian mới được. Như vậy……” Nguyệt Bất Do ngoắc tay với hai người, hai người lại dựa sát vào. Hắn nói như vậy như vậy trong chốc lát, Thành Lệ gật đầu: “Ta cảm thấy, có thể làm.”
Mạc Thế Di nghĩ nghĩ, cũng gật đầu: “Có thể.”
Nguyệt Bất Do nở nụ cười: “Vậy đi. Xử lý chuyện này trước, còn chuyện ta vừa nói nếu các ngươi không đồng ý thì chúng ta sẽ tiếp tục thương lượng.” Rồi hắn nói với Thành Lệ: “Ngươi sẽ giả bộ mình không biết chuyện tóc này, nhưng ngươi phải giấu vò rượu cẩn thận, cũng đừng để ai đánh vỡ, nếu không đêm nay ta phí máu vô ích.”
“Yên tâm đi.” Thành Lệ rất muốn giết người.
Vỗ vai Thành Lệ, Nguyệt Bất Do thở dài: “Buổi tối ta và Mạc Thế Di mới có thể đến, ban ngày ngươi phải chú ý một chút. Trên người mang nhiều những thứ tránh độc đuổi trùng một chút. Với lại, ngoài hai chúng ta thì ngươi cũng đừng tin ai, kể cả nữ nhân là nương của ngươi kia.”
“Trong lòng ta đều biết.” Thanh âm Thành Lệ rất áp lực, bởi vì hắn rất phẫn nộ.
“Ai, ta đã bảo giết hết bọn họ là xong.” Thở dài một câu, Nguyệt Bất Do đứng lên, “Chúng ta cần phải trở về. Thừa dịp mấy ngày nghỉ ngơi, ngươi ăn nhiều một chút, dưỡng mình khoẻ lên một chút.”
“Ừ.”
Nhận ra Nguyệt Bất Do muốn đi, Thành Lệ cầm tay Nguyệt Bất Do, lần đầu tiên chân thành nói: “Cảm tạ.”
“Ai bảo ngươi là huynh đệ của Mạc Thế Di chứ, muốn không giúp cũng không được.” Nguyệt Bất Do cười.
Thành Lệ nhíu mi: “Sao vậy, bản cung không đủ mặt mũi để ngươi tương trợ?”
“Ha ha, có có có.” Lắc lắc cái đầu có chút choáng, Nguyệt Bất Do duỗi cái eo lười: “Chúng ta trở về, ngươi ngủ đi.”
“Ừ.” Làm sao mà ngủ nổi nữa. Thành Lệ tự mình mở cửa sổ cho hai người, đưa hai người đi.
Nhảy qua song cửa, Mạc Thế Di quay đầu: “Bảo trọng.”
“Ta biết.”
Nhìn hai người rời đi, Thành Lệ đóng cửa, ánh mắt chợt lóe hàn quang, hắn nên phản kích thế nào đây. Lên giường, Thành Lệ lấy ở ngăn bí mật đầu giường ra một cái chuông.
Tích linh linh, tích linh linh……
Một tiếng chuông rất nhỏ vang lên tương hỗ với tiếng chuông từ tay Thành Lệ, một người xuất hiện trong phòng Thành Lệ.
“Chủ tử.”
“Không cần đi tìm Thành Thông, để ý Vương gia, mẫu hậu và bên chỗ Thành Khiêm.”
“Hoàng hậu nương nương?”
“Đừng hỏi nhiều.”
“Rõ!
Chuông vang lên, đối phương rời đi, Thành Lệ nhìn chằm chằm vò rượu kia, đầu óc xoay chuyển.
Ra khỏi Đông cung, Nguyệt Bất Do lại ngừng lại, Mạc Thế Di vội vàng nhìn: “Có chuyện gì?”
“Có chút mệt, ta nghỉ một lát.” Nguyệt Bất Do ngồi xuống đất.
Mạc Thế Di không chút nghĩ ngợi ngồi xổm xuống trước mặt Nguyệt Bất Do: “Ta cõng ngươi.”
Nguyệt Bất Do lập tức nở nụ cười, rất không khách khí nằm sấp lên lưng Mạc Thế Di: “Ta cũng không nhẹ đâu.”
Hai tay Mạc Thế Di nâng Nguyệt Bất Do, đứng lên. Không dùng khinh công, y cõng Nguyệt Bất Do đi tới khách điếm. Ghé vào tấm lưng dày rộng hơn mình rất nhiều của Mạc Thế Di, Nguyệt Bất Do thoải mái cọ cọ: “Ngoài nương ta, chưa có người nào từng cõng ta như vậy.”
Nhếch miệng, Mạc Thế Di giữ chặt Nguyệt Bất Do.
“Mạc Thế Di.”
“Ừ.”
“Ta rất nặng đúng không?”
“Không nặng.”
“Hắc hắc, vậy ngươi cõng ta trở về đi.”
“Được.”
Ánh mắt thành trăng rằm, Nguyệt Bất Do câu lấy cổ Mạc Thế Di, còn nhắc lại một lần: “Ngoài nương ta, ngươi là người thứ hai chịu cõng ta.”
“Nhắm mắt lại ngủ đi.”
Nguyệt Bất Do nhắm hai mắt lại.
“Mạc Thế Di.”
“Ừ.”
“Ngoài ta ra, ngươi còn cõng ai không?”
“Không.”
“Hắc hắc.”
Lại cọ vào lưng Mạc Thế Di, vừa mới hao tổn quá nhiều tinh lực, Nguyệt Bất Do thả lỏng chính mình để ý thức phiêu xa. Có người này ở đây, hắn không lo lắng.
Khi nào trở lại khách điếm, Nguyệt Bất Do không biết. Hắn mơ mơ màng màng cảm giác được có người rửa tay lau mặt cho hắn, cởi y phục dạ hành của hắn. Chăn trùm lên, cảm giác được người bên cạnh nằm xuống, hắn thò tay vào trong ổ chăn của đối phương, chọc chọc. Tay bị cầm, hắn chìm vào ngủ say.
Nhìn người đang ngủ say, tâm tình phiền muộn cả buổi khi ở chỗ Thành Lệ của Mạc Thế Di trở nên thư thái không ít. Nắm chặt tay đối phương, Mạc Thế Di nhắm mắt lại. Người này với y là khác biệt đúng không. Khác biệt với…… Thành Lệ đúng không.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.