Tống Khổ Trai tuy là người thân trong nhà, nhưng dù sao cũng là nam khách, bởi vậy đón khách xong nhị nương Đổng Lan Anh liền thúc giục tam nương Chu Chi Tử và tứ phòng Mã Điềm Điềm rời đi, hiện giờ ở nhà chính chỉ còn lại Vương thị, Chu Ngọc Liên cùng Tống Khổ Trai, người hầu chỉ có Tuệ Nhã và Tuệ Bảo. Tuệ Nhã vào phòng trong lấy cẩm tráp Vương thị đã chuẩn bị trước, đưa cho Vương thị với bộ dạng phục tùng, sau đó liền lui về phía sau Vương thị, đem nửa thân mình ẩn sau tấm rèm, muốn giảm đi sự tồn tại của bản thân. Tuệ Bảo thấy Tuệ Nhã như vậy, liền lặng lẽ đem mũi chân hơi vươn về phía trước, lộ ra dưới váy bách hoa là một đôi giày nhỏ đỏ thẫm thêu đôi bướm vờn hoa tinh xảo ôm lấy bàn chân ngọc. Làm nô tì, nàng muốn ngóc đầu lên, tự nhiên phải biết nắm bắt cơ hội. Vương thị nhận lấy cẩm tráp chạm trổ hoa hướng dương, vuốt ve hình khảm trên nắp, mắt có chút đỏ. Châu báu bên trong cẩm tráp này được lấy từ trong kho vài ngày trước, lúc ấy Chu Tuấn tự mình tặng nàng, nàng cùng Chu Tuấn còn tình tứ thật lâu —— một gia nghiệp lừng lẫy như vậy, gia chủ vừa ngã, nháy mắt liền thành bèo dạt mây trôi..... Tuệ Nhã đứng cạnh thấy vậy, trong lòng thầm thở dài một tiếng, thấp giọng nhắc nhở nói: "Đại nương, người là quan trọng nhất..." Vương thị nén nước mắt, đứng dậy tự mình đem cẩm tráp đưa cho đại cô Chu Ngọc Liên, mỉm cười nói: "Đại tỷ tỷ, chúng ta có vài món trang sức, chỉ là quá mức quý báu, không thích hợp dùng ở huyện Vĩnh Bình nhỏ bé này, lão gia nhà ta lúc ấy đã nói, vẫn là nên tặng cho tỷ tỷ, tỷ tỷ ở Đông Kinh dùng mới thật sự phù hợp... Đang muốn gửi tới Đông Kinh, ai ngờ thật khéo, tỷ tỷ lại trở về nhà." Chu Ngọc Liên liếc nhìn trượng phu, thấy Tống Khổ Trai vẫn làm mặt nghiêm túc mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, trông rất có dáng vẻ của người nghiêm chính không thể xâm phạm, liền cả gan vươn tay nhận lấy, cười nói: "Đệ muội quá khách khí." Vương thị thấy Chu Ngọc Liên nhận lấy cẩm tráp, cảm thấy an tâm hơn, nhưng sợ Tống Khổ Trai phiền lòng, tâm dù nóng như lửa đốt, cũng không dám nói thêm gì, chỉ đành ngồi nói chuyện phiếm với Chu Ngọc Liên. Tống Khổ Trai tận lực bình tâm, giả vờ vô ý quét mắt qua Tuệ Nhã đang đứng sau lưng Vương thị, thấy nàng cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, ánh đèn lưu ly thanh lãnh rơi xuống khuôn mặt nàng, hàng lông mi dài rũ xuống, tạo thành một bóng quạt trên làn da tuyết trắng của nàng, trái tim y bắt đầu đập mạnh, trong đầu hiện ra bộ dạng yêu kiều của Tuệ Nhã khóc lóc cầu xin tha thứ... Y tận lực khống chế được phản ứng của thân thể xong, dời tầm mắt, vuốt vuốt chòm râu, nói: "Đệ muội, theo như luật pháp của triều đình, lừa gạt lương phụ nặng nhất chỉ bị đánh một trăm trượng, dạo phố thị chúng mà thôi, đệ muội không cần phải quá lo lắng." Vương thị thầm hận Tống Khổ Trai thu một tráp châu báu vẫn không chịu nhả, thầm nghĩ: nói thì dễ, 'nặng nhất chỉ bị đánh một trăm trượng'? Mới sáu mươi lượng thì mạng đã không còn rồi! Lại càng không nói dạo phố thị chúng! Tướng công coi trọng mặt mũi như vậy, sao có thể chịu nổi? Nàng cười làm lành nói: "Ta chỉ là một nữ nhân, biết gì chứ? Hết thảy đều nhờ vào tỷ phu!" Tống Khổ Trai lại liếc mắt nhìn Tuệ Nhã phía sau Vương thị. Đến nước này, Chu Tuấn và Vương thị chịu mất một số tiền lớn cũng không dâng nha hoàn này cho y, hẳn là coi trọng nha hoàn này. Y dự định lại dọa Vương thị một chút, khiến nàng ta ngày mai phải dâng nha hoàn tuyệt sắc này cho y. Tuệ Nhã đứng sau lưng Vương thị, cảm thấy ánh mắt Tống Khổ Trai nhìn mình có chút là lạ, dường như không có hảo ý, lại không dám khẳng định, bởi vì đối phương dù sao cũng chỉ là thuận thế nhìn về phía nàng mà thôi. Dùng xong bữa cơm, mỗi người mỗi tâm tư rời đi. Lí mụ mụ dẫn Tống Khổ Trai và Chu Ngọc Liên vào đông phòng cho khách. Tới đại môn, Chu Ngọc Liên liền mở miệng phân phó Lí mụ mụ: "Mụ mụ trở về đi, nơi này đã có người của ta hầu hạ." Trịnh Phi Hồng mới được Tuệ Bảo bên cạnh Vương thị truyền lời, lúc này mặc một bộ y phục tơ tằm thêu sen trắng, vạt áo buông lỏng, chiếc yếm đỏ thẫm nửa kín nửa hở lộ ra, phía dưới là một chân váy hoa văn màu tím, chân mang đôi giày uyên ương màu đỏ, búi tóc lỏng lẻo, kéo một lọn tóc tới, đứng dưới ánh đèn hành lang, tư thái mềm mại đáng yêu quỳ gối hành lễ: "Bái kiến dượng cùng đại cô..." Lí mụ mụ làm lễ xong, đang muốn lui xuống, vừa ngẩng đầu liền phát hiện ánh mắt Tống dượng đang khóa chặt trên người Trịnh Phi Hồng đứng nghênh đón ở hành lang, trong ánh mắt âm trầm lúc trước giờ dường như lóe ra tia sáng u tối. Bà không khỏi rùng mình, bấy giờ mới rời đi. Cửa chính mới đóng, Chu Ngọc Liên liền phân phó Trịnh Phi Hồng: "Ngươi hầu hạ dượng vào đông phòng nghỉ ngơi đi!" Nàng ở cạnh trượng phu lâu như vậy, rất quen thuộc loại ánh mắt thú tính kia của Tống Khổ Trai, bởi vậy liền biết thời biết thế an bài ra sao. Lại bảo nha hoàn Tiểu Tước hầu hạ mình: "Tiểu Tước, đỡ ta vào tây phòng!" Cùng một lúc hai phu thê đều vào gian phòng khác nhau. Sáng hôm sau, tia nắng ban mai vừa mới lộ ra, bất tri bất giác trời lại âm u, một hồi cát bay gió thổi, không lâu sau liền tí tách mưa. Vương thị đang vừa khóc vừa ôm Quý Ca, Tuệ Nhã đứng cạnh an ủi, Tuệ Trân tiến vào hồi báo, thần thần bí bí muốn nói lại thôi: "Đại nương ——" "Có chuyện gì nói thẳng!" Vương thị nhìn ra bộ dạng giấu diếm của nàng ta, bấy giờ không kiên nhẫn liền quát lớn một tiếng. Tuệ Trân liếc nhìn Quý Ca, nghĩ thầm: tiểu tử mới một tuổi thì biết gì chứ? Nàng nghĩ nghĩ, đến gần Vương thị, thấp giọng nói: "Đại nương, vừa rồi có bà tử nói, đêm qua có tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ đông phòng, dường như là của Trịnh Phi Hồng mới tới kia..." Vương thị im lặng một lúc lâu, đờ đẫn nói: "Không cần xen vào chuyện của người khác." Tuệ Trân đáp 'vâng' rồi lui xuống. Tuệ Nhã cảm thấy thất kinh, tìm một cơ hội chặn Tuệ Trân ở hành lang. Nàng lặng lẽ hỏi Tuệ Trân: "Tuệ Trân, đông phòng rốt cuộc có chuyện gì vậy?" Tuệ Trân trầm mặc một chút, nói: "Tống dượng... Trịnh Phi Hồng ở đông phòng... Ai!" Tay Tuệ Nhã bỗng nắm chặt, móng tay thiếu chút nữa đâm vào thịt —— Trịnh Phi Hồng? Đó là vị nữ tử hoạt sắc sinh hương mĩ mạo xinh đẹp mà! Nàng nhìn về phía sân. Lúc này mưa rơi càng lớn, giọt mưa rơi xuống trên mái ngói, vô vàn giọt nước bắn lên, tạo thành một tầng sương mù bao phủ trên nóc nhà, mưa theo mái hiên chảy xuống, nước trên mặt đất càng lúc càng nhiều, hợp thành những dòng suối nhỏ, lưu động từ hoa đến cành. Trong làn mưa tầm tã như vậy, một sinh mệnh trẻ tuổi xinh đẹp đang bị tra tấn giày vò, chỉ đơn giản bởi vì nàng là một nô tì bị mua bán, cho nên sinh mệnh cũng hèn hạ, có thể tùy ý bị giẫm đạp. Tuệ Nhã nhắm mắt lại: vô luận như thế nào, nàng nhất định phải thoát khỏi nhà giam này, thoát khỏi thân phận nô tỳ này! Huệ Thanh mãi đến trưa mới trở về hồi báo Vương thị. Vương thị không nhiều lời, trực tiếp hỏi: "Bạch đại nhân nói sao?" Huệ Thanh toàn thân bị mưa xối ướt, dưới ngọn đèn, khuôn mặt hắn càng trở nên trắng bệch, hắn bộ dạng ủ rũ, nói: "Bẩm đại nương, tiểu nhân canh ở cửa nha huyện hai ngày, căn bản chưa từng thấy được Bạch đại nhân!" Vương thị cả kinh, nâng tay vỗ lên mặt bàn: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Huệ Thanh nghĩ nghĩ, sửa sang lại một chút, nói: "Bẩm đại nương, tiểu nhần cầm thẻ bài của lão gia, đi tới gặp tên sai vặt họ Mạnh bên nha huyện thường hay lui tới chỗ lão gia, đem thẻ bài cho tên sai vặt đó dâng vào. Ai biết đợi cả ngày trời, tên sai vặt họ Mạnh kia mới đi ra, nói rằng đại nhân cùng huyện úy Triệu đại nhân nghị sự, không rảnh. Tiểu nhân lại cầu xin nửa ngày, tên sai vặt họ Mạnh này mới cầm lấy năm lượng bạc của tiểu nhân, bấy giờ mới nói 'Triệu huyện úy có bối cảnh đáng gờm, hiện giờ vị quan mới nhậm chức này mới là người cầm trịch, Bạch tri huyện cũng không dám đụng vào mũi nhọn này', bảo chúng ta đi cầu Tống quản gia của phủ Mao thái sư." Hắn dùng ống tay áo lau mồ hôi, nói tiếp: "Tiểu nhân hôm nay lại đi tới nhà tên sai vặt họ Mạnh này, cầu gã, đi vào nhà giam xem lão gia một chút, lão gia đã qua thăng đường, Tần Bảo Châu cùng tên Diệp Tứ Lang đều đã nhận tội, chứng cứ lừa gạt lương phụ vô cùng xác thực. Lão gia đã bị đánh một hồi trượng hình, hiện giờ đang ở trong nhà giam kêu đau!" Vương thị nghe xong, vừa vô cùng đau lòng cho Chu Tuấn, vừa sốt ruột, suýt nữa rơi lệ. Đúng lúc này, Huệ Minh ra ngoài hỏi thăm tin tức cũng đã trở lại. Làm lễ chào Vương thị xong, Huệ Minh nhìn về chỗ Tuệ Nhã và Lí mụ mụ sau lưng Vương thị, lại nhìn Huệ Thanh đứng cạnh, xoa xoa tay, có chút băn khoăn nhìn Vương thị: "Đại nương..." Thấy Huệ Minh lúc này còn chậm chạp, Vương thị vốn không còn kiên nhẫn, chỉ là thấy tầm mắt của Huệ Minh, nói không chừng còn có biện pháp gì, liền sai sử Tuệ Nhã cùng Huệ Thanh: "Các ngươi đều ra ngoài đi!" Nàng sợ cô nam quả nữ nói không rõ ràng, liền thêm một câu: "Lí mụ mụ ở lại!" Tuệ Nhã lo lắng Huệ Minh bày gian kế gì, liếc nhìn Lí mụ mụ, ngầm ra hiệu cho bà. Lí mụ mụ hiểu ý liền nâng tay sờ sờ vành tai, ý bảo mình đã hiểu. Trời mưa càng lúc càng lớn. Tuệ Nhã cùng Huệ Thanh đứng ngoài hành lang, giương mắt nhìn những giọt mưa bị gió cuốn bay tứ tung, trên người của cả hai đều bị ướt một chút, không ai nói chuyện, chỉ dựng thẳng tai nghe ngóng động tĩnh bên trong. Làm gia nô cho Chu phủ, tính mạng của bọn họ đều ở trong tay Vương thị, bởi vậy không còn cách nào khác. Bên trong rèm trúc rất im ắng, một thanh âm cũng không hề lọt ra ngoài, thỉnh thoảng chỉ khẽ phát ra tiếng đồ sứ chạm phải mặt bàn gỗ, hẳn là Vương thị đặt chén trà xuống mặt bàn. Dường như một khoảng thời gian rất dài đã trôi qua, Lí mụ mụ xốc lên tấm rèm rồi nhô đầu ra, vừa muốn mở miệng, nghĩ nghĩ, bà liền nhấc chân bước ra, trước lớn tiếng nói: "Tuệ Nhã, đại nương bảo con tiến vào!" Tiếp theo bà dựa sát vào Tuệ Nhã, ép nhỏ thanh âm xuống: "Tuệ Nhã, Huệ Minh vừa rồi nói với đại nương vài chuyện, bảo là con lúc trở về kênh Tôn Gia có quen biết qua huyện úy Triệu đại nhân. Còn nói hắn hỏi qua người bên cạnh Triệu đại nhân, Triệu đại nhân thực thích món ăn con làm." Đang trong nỗi lo lắng, Tuệ Nhã đầu tiên là cả kinh, hoảng sợ, tiếp theo tâm liền biến chuyển: Đại nương sẽ không phải là muốn mình đi cầu Triệu Thanh chứ? Khoan nói mình cùng Triệu Thanh không quen biết, cho dù quen biết, hắn dựa vào cái gì sẽ giúp mình đây? Nhưng mà, có lẽ mình có thể lợi dụng cơ hội này... Trong lòng tính toán, Tuệ Nhã nhấc chân bước vào. Vương thị hiện giờ vì Tống Khổ Trai thái độ mập mờ, có phần chó cùng rứt giậu, nghe Huệ Minh nói rằng Tuệ Nhã lúc về kênh Tôn Gia có từng mời huyện úy Triệu đại nhân dùng cơm, Triệu đại nhân rất thích trù nghệ của Tuệ Nhã, liền gọi Tuệ Nhã vào, muốn thương lượng vài chuyện với Tuệ Nhã. Thấy Tuệ Nhã bước vào, nàng ta lau vội lệ còn vương, nhìn Tuệ Nhã: "Tuệ Nhã, mấy năm nay ta đối với ngươi như thế nào?" Tuệ Nhã trong lòng đã định, lập tức kính cẩn nói: "Đại nương đối đãi nô tì rất tốt." Bên ngoài mưa rơi không ngớt, trong phòng ánh sáng có chút ám, chỉ là trong tình cảnh ảm đạm này, dung nhan thanh mị của Tuệ Nhã vẫn như cũ chói mắt đến vậy. Vương thị đánh giá một lúc sau, thầm nghĩ: mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, thế gian này nam tử nào sẽ không thích cho được? Nói vậy, Triệu đại nhân tuấn tú cao quý trong miệng mọi người kia, cũng sẽ thích đi! Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng nhìn về phía Tuệ Nhã càng thêm nhu hòa: "Tuệ Nhã, nghe nói ngươi quen huyện úy Triệu đại nhân?" Tuệ Nhã thanh âm trong trẻo: "Bẩm đại nương, Triệu đại nhân từng dùng cơm trong nhà nô tỳ hai lần." Nàng muốn để Vương thị hiểu lầm rằng quan hệ giữa nàng cùng Triệu Thanh không hề tầm thường. Vương thị nghe vậy liền vui vẻ, nói: "Vậy ngươi tự nhiên có thể nói vài lời với Triệu đại nhân đi?" Tuệ Nhã cúi đầu, giọng nói chậm lại: "Đại nương, Triệu đại nhân xuất thân cao quý, chẳng qua chỉ gặp mặt hai lần mà thôi, nô tì sợ Triệu đại nhân đã sớm quên nô tì là ai rồi." Trong mắt Vương thị tràn đầy vui mừng, vội nói: "Tuệ Nhã, ngươi một mực cho là vậy, nhưng không thử sao biết được?" Tuệ Nhã ngẩng đầu nhìn Vương thị, đôi mắt trong veo mang theo ý thăm dò: "Nếu nô tì có thể góp sức hèn này, đại nương có thể hay không..." Vương thị nóng vội, sang sảng nói: "Chỉ cần ngươi có thể giúp lão gia, muốn cái gì, ta đều cho ngươi!" Tuệ Nhã hai mắt nhìn Vương thị, thanh âm thong thả mà rõ ràng: "Đại nương, nếu nô tì muốn chuộc thân thì sao?" Vương thị: "..." Nàng ta gượng cười: "Tuệ Nhã, ngươi có ý gì?" Tuệ Nhã ánh mắt sáng ngời: "Nô tì cầu xin đại nương, nếu nô tì có thể giúp lão gia cùng đại nương, thỉnh người cho phép nô tì dùng hai mươi lượng bạc chuộc thân." Vương thị nghĩ nghĩ, nói: "Được, chỉ cần ngươi có thế giúp lão gia!" Tuệ Nhã đứng dậy gọi Huệ Thanh bước vào, sau đó nhìn về phía Lí mụ mụ, Huệ Minh cùng Huệ Thanh, quỳ gối làm lễ: "Lí mụ mụ, Huệ Minh ca ca, Huệ Thanh ca ca, chuyện này xin nhờ mọi người làm chứng, nếu lão gia có thể còn sống hồi phủ, đại nương liền cho phép ta dùng hai mươi lượng bạc chuộc thân!" Lí mụ mụ trong mắt tràn đầy lo lắng, lại như trước nói: "Tuệ Nhã, con yên tâm, ta làm chứng cho con!" Huệ Minh có chút lo lắng, hắn tuy rằng gian manh, lại lớn lên cùng Tuệ Nhã, tình cảm vẫn có, vội khuyên giải nói: "Tuệ Nhã, ngươi chỉ là một tiểu cô nương, thế đạo hiểm ác, ngươi một mình có thể đi nơi nào? Vẫn là ở trong phủ, ít ra còn có chỗ nương tựa..." Tuệ Nhã chậm rãi lắc đầu, ánh mắt lẳng lặng nhìn về phía Huệ Minh, chờ Huệ Minh trả lời. Huệ Minh chỉ đành nói: "Ta nhất định sẽ làm chứng!" Tuệ Nhã lại nhìn về phía Huệ Thanh. Mắt Huệ Thanh đều đỏ, không chịu nhìn Tuệ Nhã. Hắn vẫn thích Tuệ Nhã, nghĩ rằng tương lai một ngày Tuệ Nhã sẽ gả làm vợ mình... Nhưng mà, hắn cũng biết, Tuệ Nhã xinh đẹp, cho dù là gả hắn, tương lai cũng không tránh khỏi bị lão gia vấy bẩn —— trong phủ nữ nô luống tuổi, có người nào không từng bị lão gia đắc thủ quá chứ? Hắn ngửa đầu ép nước mắt chảy ngược vào lòng, giọng khàn khàn: "Tuệ Nhã, ta cũng nguyện ý làm chứng." Tảng đá trong lòng Tuệ Nhã liền rơi xuống, nói: "Đại nương, trước khi cầu kiến Triệu đại nhân, nô tì cần chuẩn bị một chút, muốn mượn Lí mụ mụ đi qua." Nàng đã lấy được lời chắc chắn từ phía Vương thị, còn lại chính là cố gắng làm cho Triệu Thanh giúp nàng lần này. Nàng chỉ là một tiểu nha hoàn, trừ bỏ trù nghệ, thêu thùa cùng tư sắc, cũng không có gì đáng giá. Đương nhiên Tuệ Nhã không có khả năng muốn dùng nhan sắc dụ dỗ nam thần trong lòng mình, bởi vậy nàng nghĩ muốn dùng biện pháp khác đả động Triệu Thanh. Vương thị đương nhiên đáp ứng, lại công đạo một câu, nói: "Tuệ Nhã, Huệ Minh đã hỏi thăm rõ ràng, Triệu đại nhân giữa trưa hôm nay sẽ đi đến hiệu sách Tử Kinh ở bến đò, ngươi trước làm mấy món ăn đem qua." Tuệ Nhã đáp 'vâng', lui xuống. Tới nhà giữa, Tuệ Nhã kéo tay Lí mụ mụ, suy tư một lát, lúc này mới mở miệng nói: "Mụ mụ, phiền toái người đi chuẩn bị vài con cua thật tươi, sẽ có chỗ dùng." Lí mụ mụ thấy Tuệ Nhã sắc mặt trầm tĩnh, cho thấy trong lòng đã có kế hoạch, liền không hỏi nhiều, chỉ gật gật đầu. Tuệ Nhã trở lại trong phòng, lấy ra từ trong hòm thêu trên giường một cái hà bao màu xanh thêu một bụi trúc. Vốn nàng không thiếu hà bao, nhưng đây là vật một tối nọ nàng nhàm chán làm chơi, lúc đó bất tri bất giác đoán sở thích của Triệu Thanh, liền chọn vải xanh, lại thêu trúc lên. Thêu xong, nàng vốn nghĩ không có cơ hội đưa cho Triệu Thanh, không nghĩ tới... Nàng cầm lấy hà bao, nhẹ nhàng vuốt ve đường thêu, trong lòng trăm vị tạp trần, có vui, có buồn, có ngọt ngào, có bi thương,... Triệu Thanh tiễn Bạch Cát Quang đến ngoài hành lang. Bạch Cát Quang thần tình tười cươi cực kỳ khách khí chắp tay về phía Triệu Thanh: "Triệu đại nhân, không cần đưa tiễn!" Trong lòng lại nói: Tuổi còn nhỏ, tâm cơ lại thâm trầm, thật là! Nghĩ lại, lão cảm thấy bội phục Triệu Thanh —— một công tử quý tộc xuất thân hầu môn, chỉ là một cửu phẩm huyện úy, chẳng qua là bàn đạp mà thôi, Triệu Thanh không chỉ nhận lại còn làm đường hoàng vậy, hơn nữa thật lòng lo lắng cho dân, cho dù có hợp lại chiến tích, trong đám quan viên xuất thân giống Triệu Thanh, Triệu Thanh đúng là hiếm có, có thể nói là rồng trong loài người. Bạch Cát Quang không khỏi nhớ tới nhuệ khí ngút trời lúc mình mới bước vào quan trường, trong lòng không khỏi có phần buồn bã, nguyên bản muốn nhấc chân rời đi, lại quay đầu lại, khẩn thiết nói: "Triệu hiền đệ, chuyện chữa đê đập ở Vĩnh Bình, Bạch mỗ sẽ tận lực phối hợp." Triệu Thanh vái chào, nhìn Bạch Cát Quang rời đi. Triều đại thái bình đã lâu, quan trường từ trên xuống dưới sớm đã thối nát không chịu nổi, như Bạch Cát Quang dù tham lam nhưng vẫn còn phần lương thiện, lại vẫn như cũ nguyện ý vì dân làm việc, đáng để Triệu Thanh bội phục. Tiến vào sau Bạch Cát Quang, Đinh Tiểu Tứ bước tới bẩm báo: "Đại nhân, Huệ Minh vừa tới tìm thuộc hạ, thuộc hạ cho hắn cái chủ ý, làm cho hắn sau giờ ngọ đưa Tuệ Nhã cô nương tới hiệu sách Tử Kinh." Triệu Thanh nghe vậy, tim đập không khỏi có chút nhanh hơn, hắn lẳng lặng đứng dưới hành lang, mắt phượng nheo lại nhìn về phía trước. Lúc này mưa càng nặng hạt, từng hàng cây tùng đứng thẳng trong sân đón mưa, vạn vật trong sân đều bị mưa xối ướt đẫm, gột rửa hết sức sạch sẽ. Nghĩ đến sắp 'tình cờ gặp' Tuệ Nhã, Triệu Thanh vốn tâm đã chắc chắn liền có chút dao động: Nhìn thấy Tuệ Nhã ta nên mở miệng như thế nào? Ta muốn nói chuyện gì? Nàng có thể hay không cho rằng ta là đăng đồ tử muốn đùa giỡn nàng? Có thể hay không phất tay áo bỏ đi.... Sau đó hắn lại lừa mình dối người nghĩ rằng: Dù sao ta cũng không có tư tâm, ta gặp Tuệ Nhã là để nghe ngóng thêm vụ án.... Cứ như vậy an ủi bản thân một phen sau, tâm của Triệu Thanh mới dần bình tĩnh, mở miệng phân phó Đinh Tiểu Tứ cùng Đinh Tiểu Ngũ: "Đi lấy món áo choàng trắng tới, cũng đổi đai lưng đi, lấy đai lưng thanh ngọc ra..." Đinh Tiểu Tứ cùng Đinh Tiểu Ngũ trợn mắt há mồm: Nhị công tử luôn không quan tâm ăn mặc hôm nay làm sao vậy? Hai người nhìn nhau, trong lòng đều thống nhất một suy nghĩ: Nhị công tử cuối cùng cũng thông suốt rồi! Đinh Tiểu Tứ quả thực lệ nóng khóe mắt: Nhị công tử xem như thông suốt thành người rồi, Mục lão phu nhân ở dưới cửu tuyền, không biết sẽ vui vẻ đến nhường nào! Hắn nhớ lại lúc rời kinh, bởi vì lão phu nhân mất sớm, Hầu phu nhân là trưởng tẩu Doãn thị, trưởng tẩu như mẹ, liền xuất thủ an bài vào phòng nhị công tử bốn tuyệt sắc tì nữ, kết quả nhị công tử không thông suốt, bốn tỳ nữ tuyệt sắc của Doãn phu nhân đều được tặng cho Mục thập nhị lang(1). Vốn Doãn phu nhân vì chuyện bà bà Mục lão phu nhân trước khi lâm chung đều đem đồ cưới cho nhị công tử nên bất mãn, lại thêm chuyện của bốn tì nữ tuyệt sắc thì lại càng không vui, làm mặt lạnh với nhị công tử một hồi. Hầu gia cái gì cũng tốt, chỉ là có phần sợ 'cọp' thê này. Doãn phu nhân đối đãi với nhị công tử như vậy, Hầu gia cũng có chút khó xử, ngược lại nhị công tử vẫn luôn thờ ơ, dường như một chút cũng không ảnh hưởng đến mình, vẫn là bộ dạng như thường... Bận rộn nửa ngày, Tuệ Nhã rốt cuộc nấu thành bốn món ăn, sau đó lấy một vò rượu hoa đào hảo hạng, cầm ra một cái hộp đựng thức ăn, cùng Lý mụ mụ cầm chiếc ô dù ra tới đại môn Chu phủ, ngồi lên xe ngựa do Huệ Minh đánh thẳng tiến đến hiệu sách Tử Kinh ở bến đò. Triều đại bấy giờ thư tịch khắc bản(2) đã phát triển tương đối, có không ít hiệu sách trứ danh, chuyên môn khắc ấn thi tập, văn tập, thoại bản và tiểu thuyết, trong đó hiệu sách Tử Kinh là lớn nhất, đến nỗi có nguyên một chuỗi cửa hàng khắp cả nước, mỗi một thành thị chỉ cần giao thương thuận lợi thì sẽ có một chi nhánh. Huyện Vĩnh Bình ở ven kênh đào, giao thương rất thuận tiện, buôn bán hết sức náo nhiệt, bởi vậy ở bến tàu nghiễm nhiên có một hiệu sách Tử Kinh rất lớn. Hiệu sách Tử Kinh nhìn ra kênh đào mênh mông, phía trước có mấy gian hàng chuyên bán sách kiêm nước trà, điểm tâm, phía còn lại là xưởng khắc bản thư tịch. Đến hiệu sách Tử Kinh, cũng đã vào trưa. Mưa hơi nhỏ, vương trên lưới nhện đan dày đặc, xa xa là núi, nằm gần con kênh, rặng liễu rủ xuống bờ sông đều bị mưa bụi bao phủ, biến thành một bức tranh sơn thủy mông lung. Xe ngựa dừng lại trước cửa hiệu sách. Huệ Minh vội đỗ xe ngựa ở ngoài, Lý mụ mụ cầm ô cùng Tuệ Nhã vào hiệu sách. Bởi vì trời mưa, hiệu sách lớn như vậy lại trống không, chỉ có những giá gỗ đầy sách lẳng lặng đứng im. Tuệ Nhã đi vào, sai vặt Đinh Tiểu Tứ cùng Đinh Tiểu Ngũ liền tươi cười ra đón. Đinh Tiểu Tứ và Lý mụ mụ ngồi lại ở một quán vỉa hè, Đinh Tiểu Ngũ lại cầm lấy hộp thức ăn của Tuệ Nhã, xốc lên rèm trúc xanh tiến vào trong. Đi qua một phòng ngoài, Đinh Tiểu Ngũ dẫn Tuệ Nhã vào một căn nhà nhỏ. Sân trong đặc biệt xinh xắn, trồng không ít hoa cùng cây cảnh, nhiều nhất là các cây hoa hồng. Đinh Tiểu Ngũ dẫn Tuệ Nhã tới hành lang quanh co, mắt thấy phía trước là đình nghỉ chân, hắn chỉ chỉ đằng trước: "Tôn cô nương, mời!" Tuệ Nhã ngẩng đầu liền thấy Triệu Thanh đứng trong đình. Triệu Thanh mặc trên người một bộ y phục màu trắng vân bạc, ngang hông gầy đeo một chiếc đai lưng thanh ngọc, thân hình vừa đơn bạc lại vừa cao gầy, yên lặng đứng trong đình, dường như đang ngắm hoa dành dành ngoài đình, khuôn mặt tuấn tú hết sức trầm tĩnh, đôi mắt phượng sâu thẳm như mặt hồ lẳng lặng sâu không thấy đáy, ai lỡ sa vào liền vô pháp thoát ra... Đáy lòng Tuệ Nhã chợt dâng lên một hồi chua xót, dừng bước không dám tiến lên, rất sợ quấy rầy khung cảnh đẹp đẽ kia. Mắt Triệu Thanh nhìn về phía hoa dành dành ngoài đình, dường như căn bản không nhận thấy được Tuệ Nhã tiến đến, nhưng mặt của hắn dần dần nổi lên một tầng đỏ ửng đáng nghi. Hắn cảm giác được Tuệ Nhã dừng lại không tiến lên, liền lặng lẽ hít một hơi, dự định lấy hết dũng khí nhìn về phía Tuệ Nhã. Ai ngờ hắn còn chưa mở miệng, Tuệ Nhã đã đi tới phía trước, cười khanh khách quỳ gối hành lễ: "Bái kiến Triệu đại nhân!" Nàng thế nhưng còn gánh vác sứ mệnh trọng đại tới, có thể thuận lợi chuộc thân hay không là tùy thuộc biểu hiện ngày hôm nay, tự nhiên cần phải dũng cảm hơn chút ít. Ý cười của nàng càng sâu, nói ngay vào điểm chính: "Nghe nói đại nhân thích món ăn ta làm, bởi vậy ta cố ý tự tay làm bốn món ăn này tới dâng cho đại nhân!" Triệu Thanh nghĩ biện pháp để gặp được nàng, hắn không phải đơn giản chỉ muốn thưởng thức trù nghệ của nàng, sợ là còn muốn hỏi vài chuyện liên quan đến vụ án Chu Tuấn lừa gạt lương phụ, đã như vậy, nàng thay vì vòng vèo nịnh nọt, không bằng thoái mái đi! Tuệ Nhã biết mình trước mặt Triệu Thanh nên tự xưng 'nô tì', hoặc là nũng nịu xưng 'nô', nhưng nàng không muốn. Nàng thề một ngày nào đó, nàng sẽ đường đường chính chính đứng trước mặt Triệu Thanh, dùng xưng hô 'ta' này bình đẳng nói chuyện với hắn. Triệu Thanh đem toàn bộ lời định nói ra nuốt trở vào, mắt nhìn Tuệ Nhã, mặt có chút nóng, tay chân cũng không biết để đâu, một lát mới nói: "... Đứng lên đi." Tuệ Nhã tim đập như hươu chạy, lấy hết dũng khí tự nhiên đặt hộp thức ăn lên mặt bàn gỗ trong đình, cười cười thoáng nhìn về phía Triệu Thanh: "Đại nhân còn chưa dùng bữa trưa phải không?" Triệu Thanh: "... Chưa." Trong lòng hắn có chút ảo não, hắn vốn dù không tính là miệng lưỡi lưu loát, nhưng cũng không ăn nói vụng về, vì sao vừa thấy Tuệ Nhã liền biến thành một kẻ líu lưỡi thế này? Tuệ Nhã giảo hoạt cười: "Vậy, đại nhân nếm thử món ăn ta làm đi!" Triệu Thanh: "... Được." Hắn ngồi xuống cạnh bàn gỗ, chuyên chú nhìn Tuệ Nhã bày biện rượu cùng thức ăn ra —— nếu không nói thành lời, hà tất khoe cái xấu? Không bằng ngắm Tuệ Nhã là được rồi! Tuệ Nhã chậm rãi đem ra một dĩa ngó sen, một dĩa hạch đào, một dĩa cá và một dĩa cua hấp rượu nếp bày lên bàn gỗ, lại từ trong hộp lấy ra một vò rượu hoa đào, ngước mắt nhìn về phía Đinh Tiểu Ngũ: "Tiểu Ngũ, hôm nay hàn khí nặng, ngươi đi hâm nóng vò rượu này lại một chút!" Đinh Tiểu Ngũ đáp ứng một tiếng, cầm lấy vò rượu bước đi. Trong đình chỉ còn lại Tuệ Nhã và Triệu Thanh, hai người đều không nói lời nào, xung quanh cũng hết sức yên tĩnh, mưa phùn rơi xuống lá cây dành dành phát ra tiếng 'độp' rõ ràng. Tuệ Nhã lấy hết dũng khí, ngước mắt nhìn Triệu Thanh, từ trong hộp lấy ra một đôi đũa làm từ gỗ mun đưa tới. Triệu Thanh có phần bối rối đưa tay đón lấy, ai ngờ thoáng đụng phải tay Tuệ Nhã. Tay Tuệ Nhã mang theo hơi lành lạnh, chỉ mới chạm nhẹ, lòng Triệu Thanh liền quýnh lên, nhẹ buông tay, ai ngờ Tuệ Nhã cũng buông lỏng tay, chiếc đũa thoáng cái rơi xuống mặt gạch xanh, phát ra âm thanh thanh thúy. Hai người đều có phần lúng túng, mặt đỏ rần, đồng loạt xoay người nhặt đôi đũa, kết quả là mỗi người nhặt lên một cây. Lại chẳng ngờ lúc cả hai đứng dậy, đều khẩn trương, thoáng cái luống cuống tay chân liền đụng vào nhau. Cái trán của Tuệ Nhã đụng phải mũi của Triệu Thanh, liền chu môi: "Đau quá!" Sóng mũi cao của Triệu Thanh cũng bị trán Tuệ Nhã đụng phải chua xót cực kỳ, đầu tiên hắn liền mơ hồ, sau lại hoảng hốt giơ tay muốn tự mình xoa trán cho Tuệ Nhã. Tuệ Nhã theo bản năng muốn tách ra, thế nhưng vừa lúc đối mặt với ánh mắt của Triệu Thanh, mắt phượng vốn sâu thẳm khó dò của Triệu Thanh lúc này trong suốt, tựa hồ nhuốm một tầng hơi nước, đang chằm chằm nhìn nàng... Tuệ Nhã quên cả né tránh, mặc cho tay Triệu Thanh rơi xuống trán nàng. Triệu Thanh một tay chạm vào gò má mềm mịn của Tuệ Nhã, một tay xoa nhẹ lên trán của nàng, thấp giọng hỏi: "Là ở đây sao?" Tuệ Nhã: "... Không phải." Quả thực đều không phải chỗ đó nha! Triệu Thanh dựa vào ký ức lại xoa giữa trán Tuệ Nhã, Tuệ Nhã mê man nhìn hắn, bờ môi kiều nộn hơi mở... Triệu Thanh cảm thấy nóng hẳn, rất muốn hôn lên môi Tuệ Nhã, nếm thử hương vị của Tuệ Nhã. Hắn bây giờ cắn môi của mình, dùng đau đớn chế trụ bản thân. Tuệ Nhã thấy hàm răng trắng tinh của hắn cắn đỏ cả môi, tâm liền thấy đau thay Triệu Thanh, thân thủ liền phủ lên môi Triệu Thanh: "Đừng cắn kẻo chảy máu!" Lúc ngón tay của nàng đang xoa môi Triệu Thanh, Triệu Thanh vô ý thức há miệng ngậm ngón tay của nàng —— hắn nhớ rõ có một lần ngón tay Tuệ Nhã bị gai hồng đâm phải, nàng chính là như vậy bịt vết thương. Cho đến khi Tuệ Nhã cảm thấy ngón tay của mình rơi vào một mảnh ấm áp ướt át, nàng ngây ra một lúc rồi cố sức rút ra. Triệu Thanh: "..." Tuệ Nhã: "..." Hai người đều cúi đầu, mặt đều đỏ bừng. Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân từ xa truyền đến, Tuệ Nhã vội lui về sau một bước, Triệu Thanh cũng lặng lẽ dời qua bên cạnh. Đinh Tiểu Ngũ dùng khay bưng vò rượu hoa đào tới: "Đại nhân, rượu hâm được rồi!" Một tiếng 'đại nhân' này đều đem Triệu Thanh và Tuệ Nhã kéo về lại hiện thực. Đinh Tiểu Ngũ thấy đôi đũa rớt trên mặt đất, liền khom người nhặt lên, cầm đi rửa sạch. Tuệ Nhã lấy đôi đũa khác, tự mình phục vụ Triệu Thanh dùng bữa. Nàng tâm bất ổn đứng nghiêm một bên, luôn cảm thấy vừa rồi như một giấc mộng, căn bản không thể nào là thực. Để nghiệm chứng, nàng thấy Triệu Thanh cúi đầu gắp thức ăn, lặng lẽ đem ngón tay ngậm vào miệng thử một lần. Ai ngờ lúc nàng đương ngậm lấy ngón tay, liền thấy mắt phương đen thẳm của Triệu Thanh tò mò nhìn mình. Mặt Tuệ Nhã liền đỏ bừng, xấu hổ muốn tìm cái lỗ để chui vào, ngón tay rút ra cũng không được, tiếp tục ngậm cũng không xong: "... Ta... Ta chỉ muốn thử xem..." Triệu Thanh rũ mi mắt xuống: "À." Tuệ Nhã: "..." 'À' cái rắm ấy! Ta thật là chỉ muốn thử xem cảm giác nha! Triệu Thanh nghiêm túc nói: "Hơi nóng, âm ẩm... Ta thử qua rồi." Tuệ Nhã: "..." Đến tột cùng là vì sao ta cùng nam thần lại tiến hành giao lưu một cách thần kinh như vậy đây! Tuệ Nhã im lặng một lát, thấy Triệu Thanh ăn cũng đã đủ, liền để Đinh Tiểu Ngũ dẫn nàng tới phòng bếp, thấy có trà phượng đoàn tước Giang Nam, liền ngâm vào nước rồi làm một ấm trà đem qua chỗ Triệu Thanh. Trong lúc Triệu Thanh chuyên chú thưởng thức trà, Tuệ Nhã cười hì hì nói: "Triệu đại nhân, ngài để ta tới, là muốn hỏi chuyện vụ án sao?" Triệu Thanh ngước mắt nhìn Tuệ Nhã. Hắn biết Tuệ Nhã hiểu lầm, lại không có ý định giải thích, lẽ nào lại nói rằng hắn muốn gặp Tuệ Nhã? Tuệ Nhã cười càng tươi, lúm đồng tiên trên má lúc ẩn lúc hiện, khả ái cực kỳ: "Gia chủ nhà chúng ta rất thích thê tử nhà người, người nào trong huyện Vĩnh Bình cũng biết, không ít nam nhân bị lão gia đội nón xanh, bất kể là lừa gạt lương phụ, hay là thông dâm với nữ nhân đã có gia đình, theo luật không phải chỉ phạt trượng hình thôi sao?" Triệu Thanh không nghĩ tới Tuệ Nhã còn hiểu biết về chuyện này, mắt phượng không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Tuệ Nhã, chờ Tuệ Nhã nói xong. Tuệ Nhã thấy hắn chuyên chú như vậy, liền nhấc ấm trà đổ đầy một chén trà nữa cho Triệu Thanh, tinh tế nói. Nói xong chính sự, trong đình lại trầm mặc. Mưa chẳng biết đã ngừng lúc nào, bốn phía cực kỳ an tĩnh, thỉnh thoảng có giọt nước đọng trên phiến lá rơi 'độp' xuống, phá vỡ sự yên tĩnh trong đình. Tuệ Nhã đứng yên đó, ngón tay trắng nõn mịn màng vuốt ve hình sen chìm nổi trên ấm trà, rũ mi mắt không rõ đang nghĩ gì. Triệu Thanh nắm chén trà trong tay, tầm nhìn rơi xuống nước trà xanh biếc, cũng lặng im không nói gì. Bọn họ đều biết nên chia tay, lại đều không muốn nói ra, tình nguyện được ở cạnh nhau như vậy. Cuối cùng vẫn là Tuệ Nhã phá vỡ trầm mặc: "Đại nhân, hiệu sách phía trước có người bán sách không?" Nàng là luyến tiếc Triệu Thanh, nhưng cũng biết tốt xấu mà lùi tiến, Triệu Thanh sợ là không có ý gì với nàng, nếu cứ mãi quấn quýt si mê, Triệu Thanh nói không chừng sẽ thấy phiền, sau đó còn sợ rằng mình lại gặp khó khăn. Nhưng mà, nàng đảo mắt nhìn qua hộp thức ăn đã dọn sạch, trong lòng cảm thấy cực kỳ may mắn: May mà Triệu Thanh thích đồ ăn mình làm! Sau này không chừng còn có cơ hội nhìn thấy nam thần! Triệu Thanh 'ừ' một tiếng, nói: "Ngươi thích sách gì? Ta dẫn ngươi đi chọn!" Tuệ Nhã giật mình, ngơ ngác nhìn Triệu Thanh: Triệu Thanh tự mình mang nàng đi? Triệu Thanh cũng không tiện nói cho Tuệ Nhã hiệu sách Tử Kinh vốn là của hồi môn của mẫu thân hắn là Mục phu nhân, bây giờ trên danh nghĩa là của hắn, liền đứng dậy dẫn Tuệ Nhã đi. Tuệ Nhã quả thực muốn chọn vài quyển sách về thêu thùa, chỉnh đốn tinh thần lại hăng hái chọn thêm nhiều quyển thi tập, từ tập, thoại bản và họa tập, cười hì hì đi tìm chưởng quỹ tính tiền. Chưởng quỹ cúi đầu mỉm cười đem toàn bộ sách dùng vải dầu gói lại. Tuệ Nhã lấy hà bao ra: "Bao nhiêu tiền?" Chưởng quỹ thực ra là gia nô của Triệu Thanh, liền nói ngay: "Cô nương không cần phải khách khí!" Triệu Thanh vốn luôn đứng cạnh nhìn, lúc này đi tới, nhẹ nhàng xách lấy bọc sách lớn nhất, nhẹ giọng nói: "Ta tiễn ngươi!" Tuệ Nhã vẫn còn thấy ngượng ngùng, cắn cắn môi, sau cùng chỉ đành phải nói: "Cảm tạ ngài!" Hai người cùng nhau đến cửa hiệu sách. Huệ Minh đã đem xe chờ trước cửa, Lý mụ mụ cũng ngồi trong xe. Triệu Thanh đem sách đưa cho Đinh Tiểu Tứ đang chờ trước cửa. Đinh Tiểu Tứ đón lấy, đem sách bỏ lên xe ngựa. Tuệ Nhã định đi lại luyến tiếc, sau cùng lấy hết dũng khí, lấy ra từ tay áo một chiếc hà bao màu xanh thêu trúc, nhét vào tay Triệu Thanh, sau đó xoay người nhấc làn váy chạy ra ngoài thật nhanh. Triệu Thanh tay nắm chặt hà bao Tuệ Nhã đưa cho hắn, mắt nhìn xe ngựa chở Tuệ Nhã đi xa dần rồi biến mất trong sương mù, trong lòng thực ngọt, toàn thân dâng lên một cỗ vui sướng không nói thành lời. Đến chiều, rồi đến đêm khuya thanh vắng, xung quanh tĩnh lặng lại, ngoại đường đông sảnh nha huyện lại náo nhiệt vô cùng. Huyện úy Triệu Thanh ngồi ở công án(3) sơn đen, bên tay phải là thư kí Hứa Gia Anh, bên tay trái là huyện thừa và chủ bộ, hai bên nha dịch chia ra đứng thành hàng. Chu Tuấn chỉ mặc một bộ y phục trắng nằm sõng soài trên công đường, cúi đầu rên rỉ, cả người loang lổ vết máu. Hai bên trái phải quỳ xuống là Tần Bảo Châu và Diệp Tứ Lang. Tần bảo Châu dùng khăn tay màu trắng che khuất mặt, đang ỉ ôi khóc; Diệp Tứ Lang thấy Chu Tuấn bị nha dịch đánh mà sợ hãi, mềm nhũn quỳ trên đất, đầu cũng không dám ngẩng lên. Kỳ thực không cần đánh, Chu Tuấn đã khai ra không ít lần lừa gạt lương phụ, Triệu Thanh sở dĩ dụng hình, ngoại trừ có ý khiển trách, còn có ý đe dọa —— đây đều là Tuệ Nhã giao phó. Nguyên gốc lời Tuệ Nhã là —— "Gia chủ nhà chúng ta cần phải được giáo huấn một phen, bằng không nữ tử trẻ tuổi tướng mạo đoan chính ở huyện Vĩnh Bình này e rằng đều gặp họa!" Mặt khác dựa theo luật pháp của triều hình, lừa gạt lương phụ nặng nhất là một trăm trượng, dạo phố thị chúng. Án kiện ở chỗ Triệu Thanh chỉ bao gồm lấy khẩu cung, nghe ngóng và tra tấn các loại, bước cuối thẩm lí và phán quyết lại giao cho tri huyện Bạch Cát Quang, Triệu Thanh đương nhiên muốn ở phần tra tấn tăng thêm vài chút, để hoàn thành giao phó của Tuệ Nhã —— "Thật tốt đánh một trận, không nên đánh chết là được; lại để lão gia tưởng bị phạt, để ngài ta nhả ra ít bạc làm chuyện tốt, bù đắp lỗi lầm trước đây." Triệu Thanh nhận lấy lời khai của Chu Tuấn từ Hứa Gia Anh, liếc nhìn một phen. Chu Tuấn lần này thực sự là khai báo không ít vụ lừa gạt lương phụ. Triệu Thanh buông bản khai xuống, phân phó Diệp Cẩn: "Dẫn phạm nhân đi!" Ngày mai đem án kiện giao lại cho Bạch Cát Quang, để xem Bạch Cát Quang làm thế nào móc tiền sửa đê điều từ chỗ Chu Tuấn. Tống Khổ Trai chậm rãi xuống giường, từ tốn mặc áo quần tử tế, lúc này mới quay đầu lại nhìn Trịnh Phi Hồng thoi thóp nằm trên giường. Y phục trên người Trịnh Phi Hồng bị xé rách rồi cột vào khung giường, toàn thân bầm tím, tất cả đều là vết thương. Nàng ta đã khàn giọng, tê tái nói: "Tống Khổ Trai... Tên súc sinh này... Nhất định không chết được tử tế..." Tống Khổ Trai cười cười, nhấc chân đi ra. Đối với loại như Trịnh Phi Hồng, y đã sớm gai mắt, chỉ là không đoạt được Tuệ Nhã, lấy Trịnh Phi Hồng này luyện tay trước một chút mà thôi. Đến nhà chính, Tống Khổ Trai phân phó Chu Ngọc Liên đang dùng bữa: "Chờ lát nữa ngươi đi tìm Vương thị, nói rằng ta nguyện ý hỗ trợ, chỉ cần nàng đem Tuệ Nhã kia cho ta." Chu Ngọc Liên buông đôi đũa trong tay, thấp giọng 'vâng' một tiếng. Ai ngờ Chu Ngọc Liên đang mang theo nha hoàn Tiểu tước tới cửa đông viện, trước mặt lại đụng phải một đám sai vặt dùng ván cửa nâng một người tiến vào, trước mặt chính là Huệ Minh, còn đang la hét: "Nhanh đi bẩm báo đại nương, lão gia đã được huyện lý đại nhân thả ra!" Chu Ngọc Liên há miệng trợn mắt, trừng trừng nhìn đám sai vặt nâng Chu Tuấn đi xa, lúc này mới nhớ tới nên theo vào nhà chính hỏi chuyện một chút. Nửa ngày sau Chu Ngọc Liên mang theo Tiểu Tước trở về: "Lão gia, đệ đệ ta góp hai vạn lượng bạc chữa đê, nha huyện liền thả đệ ấy ra!" Tống Khổ Trai mặt trầm xuống, giơ tay ném chén trà xuống đất, theo âm thanh thanh thúy vang lên, nước trà bắn đầy đất, chén trà cũng bể thành từng mảnh. Chu Ngọc Liên câm như hến, không dám cử động. Tống Khổ Trai cười lạnh một tiếng: "Nữ nhân Tống Khổ Trai ta muốn, không bao giờ có chuyện không được!" (1) Mục thập nhị lang (nhắc lại) chính là Mục Viễn Dương =='' (2) Thư tịch khắc bản: (theo hiểu biết của mình) loại hình in sách khá cổ và thủ công, người thợ sẽ khắc chữ hoàn chỉnh một bản sách rồi từ đó in ra thành số lượng lớn (dễ hiểu phải không??) (3) Công án: bàn xử án, bàn của quan tòa
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]