Ngày hôm sau, Tu Chân lại ngồi xuất thần nhìn hoa cúc, ta tới gần hắn, hỏi:
“Ngươi thích hoa cúc sao?”
Tu Chân nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nói:
“Không thích.”
Sau khi ta nghe được trong lòng chấn động, tiếp tục hỏi:
“Vậy ngươi vì cái gì trồng hoa cúc?”
Tu chân sắc mặt tái nhợt, cúi đầu nói:
“Trồng hoa là vì hoài niệm một người, hắn thực yêu thích loài hoa cúc.”
“Người kia đối với ngươi rất trọng yếu?”
Tu Chân ngẩng đầu, nhìn chằm chằm đôi mắt của ta nói:
“Rất trọng yếu, ta vĩnh viễn cũng sẽ không quên hắn.”
Ta lui về phía sau vài bước, biểu tình cố chấp của Tu Chân làm ta sợ hãi. Nếu không phải ta đã thay đổi rất nhiều thì có lẽ ta thực nghĩ đến việc Tu Chân đã nhận ra ta. Ta hoảng sợ bỏ chạy về phòng, nhất thời không nói gì.
Qua mấy ngày, ta lại chậm rãi cùng Tu Chân nói chuyện, Tu Chân đối với ta vẫn rất lạnh đạm, hỏi gì đáp nấy. Ta tìm hiểu được, ngày thứ hai sau khi ta rời đi, Tu Chân liền rời đạo quan, ở nơi sâu nhất của Chung Nam sơn dựng một ngôi nhà tranh, ở lại đã được hai năm. Trừ bỏ mỗi tháng một lần do cuộc sống cần một số nhu yếu phẩm phải ra ngoài, hắn rất ít xuống núi. Ta vì hắn cảm thấy đau lòng, hai năm này với hắn thật sự là vất vả, ta nhất định sẽ bồi thường hắn thật tốt.
Ta cùng Tu Chân cứ bình thản sinh hoạt như vậy, thẳng đến đầu mùa đông. Những bông tuyết dương dương tự đắc mà rơi xuống, rất đẹp, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-dung-nguyet-mao/142119/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.