Chương trước
Chương sau
Tổng quản cho người thu dọn phòng của Thạch Duyên Tiên, Thạch Duyên Tiên đem phòng cách vách phá bỏ, xác nhập với phòng của mình làm thành một gian thư phòng, ngăn cách nhau bởi một tấm bình phong, ở trong thư phòng y kiên trì tự mình dạy Hoa Lạc biết chữ. Khi trời tối đến, thường thường nghe được thanh âm dạy học của Thạch Duyên Tiên, y đem Hoa Lạc chuyển tới ngủ ở trong gian thư phòng này, chính là vì để cho chính mình có nhiều thời gian dạy hắn hơn.
Thạch Duyên Tiên vì Hoa Lạc mà hao hết tâm lực, lúc ban đầu Hoa Lạc vì học tập khắc nghiệt mà khóc lóc, thường khóc đến khi rơi vào mộng đẹp. Hiện tại muốn khóc cũng không có thời gian, mà Thạch Duyên Tiên cũng không cần phải dạy từng câu từng chữ.
Sau khi Hoa Lạc đã nhận thức được đại bộ phận chữ, Thạch Duyên Tiên bắt đầu dẫn hắn xuất ngoại để học cách ăn nói, Hoa Lạc ngồi ở một bên nghe Thạch Duyên Tiên cùng mọi người bàn bạc, cho dù nghe không hiểu cũng không sao, chỉ cần chuyên tâm nghe cùng xem là tốt rồi.
Mỗi lần sau khi đàm sinh ý xong, về đến nhà, y liền hỏi ý tưởng của Hoa Lạc, lúc ban đầu Hoa Lạc luôn không hiểu đáp án y muốn là cái gì, luôn suy sụp đến nước mắt chảy ròng, Thạch Duyên Tiên vẫn như cũ nghiêm túc cùng kiên định mà hỏi tới, không bị nước mắt của hắn làm cho rung động.
« Lau khô nước mắt đi ! Không có gì phải khóc, ngẫm lại xem vì sao đối phương sẽ nói một câu như vậy ? »
Hoa Lạc đáp không được, khóc rất lâu, rốt cuộc Thạch Duyên Tiên đành phải từ bỏ. Hắn liền như vậy vừa ngủ vừa khóc, trên khuôn mặt mềm mại tràn đầy nước mắt, hiển nhiên Thạch Duyên Tiên làm tổn thương tâm của hắn, những việc học này cũng làm cho hắn thập phần thống khổ.
« Thiếu gia, ngài cần gì phải khắc nghiệt như vậy, hắn hồn nhiên như một đứa nhỏ, không biết hoài nghi người khác … » Tổng quản khuyên vài câu.
« Nếu hiện tại ta không khắc nghiệt với hắn, về sau khắc nghiệt tàn khốc với hắn chính là ngoại nhân, hiện tại hắn phạm lỗi còn có thể khóc, sau khi ngủ dậy liền quên, về sau nếu phạm lỗi, chỉ sợ khóc ba ngày ba đêm cũng vô pháp vãn hồi. Lòng người khó dò, thế đạo hiểm ác, nếu hắn không hiểu dụng tâm của ta, tương lai vẫn là uổng phí. »
Tổng quản thực sự không hiểu vì sao Thạch Duyên Tiên phải khẩn cấp bồi dưỡng ra đoá hoa này, ngày đêm quan tâm lo lắng cho Hoa Lạc, không hề khi hắn là nam sủng, ngược lại toàn tâm toàn ý bồi dưỡng hắn, muốn cho Hoa Lạc hiểu biết hết thảy mọi thứ.
« Thiếu gia, đêm đã khuya, ngài thay quần áo nghỉ ngơi đi. »
Tổng quản rời khỏi phòng, gã chỉ có thể nói rằng Hoa Lạc rất tốt phúc khi nhận được sự quan tâm tràn đầy của thiếu gia, nhưng phần quan tâm cùng si tình này của thiếu gia, Hoa Lạc thật sự có thể hiểu không ?
Đáy lòng của gã nhịn không được nảy lên vài tia hoài nghi, gã sợ chính là thiếu gia vì hắn mà trả giá cùng hao tâm tổn trí, nhưng Hoa Lạc tuyệt không hiểu được tâm của thiếu gia.
Đêm đã khuya, mỹ nhân trước mắt giống như một đứa nhỏ vừa khóc vừa ngủ, trên khuôn mặt kiều diễm tràn đầy nước mắt, Thạch Duyên Tiên cũng biết chính mình quá khẩn cấp, nhưng nếu không ép buộc hắn như vậy,  sao có thể làm cho hắn trưởng thành.
Ngón tay y ôn nhu lau đi nước mắt cho Hoa Lạc, chính là sự ôn nhu này y sẽ không bao giờ ở khi Hoa Lạc thanh tỉnh mà biểu hiện, chỉ sợ chính mình mềm lòng cùng đau lòng sẽ làm cho Hoa Lạc ỷ lại, ngược lại sẽ ngăn cản hắn trưởng thành.
Từng ngày trôi qua, Hoa Lạc đã muốn ‘thay da đổi thịt’. Lúc đầu hắn theo Thạch Duyên Tiên xuất ngoại, Thạch Duyên Tiên vì hắn mà làm rất nhiều quần áo đẹp cùng vật trang sức, người bên ngoài kinh ngạc trước sắc đẹp của Hoa Lạc, nghĩ đến hắn là trang sức phẩm mà Thạch Duyên Tiên dùng để phô trương chính sự giàu sang của mình, nhưng hắn dần dần có thể ở tại yến tiệc trả lời lưu loát, hơn nữa cũng có thể trợ giúp Thạch Duyên Tiên làm việc.
Hắn vừa xinh đẹp lại vừa có tài ăn nói, cùng với người ‘đầu gỗ’ ban đầu ngồi yên ở một bên nghe hoàn toàn bất đồng, biểu hiện ‘nhất minh kinh nhân’* của hắn làm cho mọi người tấm tắt ngạc nhiên. (*Ví với bình thường không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng khi làm thì có thành tích khiến mọi người kinh ngạc)
Thạch Duyên Tiên mặt mày rạng rỡ, thưởng thức thiên hạ độc nhất vô nhị bên người do chính tay mình đục đẻo mà thành, ánh mắt của y cũng tràn đầy tươi cười, tựa như hắn là tác phẩm hoàn mỹ nhất mà cả đời này của y đã tạo nên, mà tươi cười của Thạch Duyên Tiên, chính là báo đáp tốt nhất mà Hoa Lạc đã đưa cho y.
Người ghen tị sẽ nói Hoa Lạc là nam sủng xinh đẹp mà Thạch Duyên Tiên gần đây phi thường yêu tha thiết, cho nên được mang đi ra ngoài làm vật quý.
Nhưng từ trước đến nay trong nhà Thạch Duyên Tiên có vô số mỹ đồng, nhưng căn bản là không có khả năng được cùng y đi đàm sinh ý. Huống chi Hoa Lạc nói chuyện rất mạch lạc, còn có thể bổ khuyết lời nói của Thạch Duyên Tiên, trở thành trợ thủ đắc lực của Thạch Duyên Tiên. Nếu là nam sủng, lấy sắc phục vụ người, nào có cái đầu thông minh như vậy, còn có thể biết Thạch Duyên Tiên suy nghĩ cái gì, nói ra một chữ cũng không sai.
Ngươi hiểu chuyện còn nói mỹ nhân trẻ tuổi này, căn bản là một tiểu yêu tinh ham mê phú quý, Thạch Duyên Tiên căn bản là bị hắn mê hoặc, mới có thể không hề cố kỵ mang hắn theo bên người.
Nhưng mà nếu nói hắn mê hoặc Thạch Duyên Tiên, trái lại ánh mắt hắn nhìn Thạch Duyên Tiên tràn ngập kính sợ, còn có sùng bái ái mộ hoàn toàn không thể che dấu, nhìn thế nào cũng không giống Thạch Duyên Tiên quỳ gối dưới giày của hắn, mà hắn mới là người quỳ gối dưới giày của Thạch Duyên Tiên, cách nói yêu tinh này càng buồn cười.
Nhưng mà bất luận cách nói nào đi nữa, cũng phải nói đến dung mạo diễm lệ siêu phàm thoát tục của Hoa Lạc, cùng với nét mặt tươi cười rạng rỡ làm kẻ khác hít thở không thông kia, dường như chỉ vì Thạch Duyên Tiên mà nở rộ.
******
Hoa Lạc ngủ ở trong phòng Thạch Duyên Tiên, mọi người đều nghĩ đến hắn trèo lên vị trí chủ tử Thạch gia, cho nên Thạch Duyên Tiên mới đối đãi hắn vô cùng bất đồng, còn đặc biệt đem phòng của mình mở rộng ra.
Kỳ thật trong phòng Thạch Duyên Tiên chia làm hai cái không gian, một gian là thư phòng, một gian là phòng ngủ, ngày thường Hoa Lạc ngủ ở thư phòng, Thạch Duyên Tiên ngủ ở trong phòng của mình.
Thạch Duyên Tiên không hề chạm hắn, trái lại đưa cho hắn một quyển sách muốn hắn đọc, kiểm tra xem hắn đã thuộc lầu chữ chưa ; cũng sẽ muốn hắn một ngày viết thật nhiều chữ, chặt chẽ giám sát hắn, muốn hắn phải học thuộc được những chữ này.
Sau những vụ đàm sinh ý trở lại phòng, Thạch Duyên Tiên sẽ giải thích ý nghĩa của những lời nói mà các thương nhân kia đã nói, để cho hắn hiểu được phải ăn nói như thế nào, dạy hắn biết phải làm sao để dành thế chủ động.
Gần đây y bắt đầu đưa sổ sách cho Hoa Lạc xem, hắn xem không hiểu lắm, hoặc nhìn lầm một vài điều, bị Thạch Duyên Tiên lạnh lùng mắng chửi, hắn vừa khóc lên, liền bị Thạch Duyên Tiên mắng thêm, không cho phép hắn khóc.
Y vừa vứt cho hắn xem một quyển sổ sách khác, nói cho hắn biết – đây là tiểu điếm của nhóm người mù kia, hắn nếu tính sai, cũng sẽ chiếu theo đó mà phát bạc ra ngoài.
Vừa nghe là điếm của manh hán kia, nghĩ đến vất vả của bọn họ, Hoa Lạc liền không dám tính sai, hắn tính suốt một đêm, thẳng đến hừng đông mới uể oải đưa cho Thạch Duyên Tiên vừa mới ngủ dậy xem xét. Thạch Duyên Tiên trên mặt bất động thanh sắc, mãi cho đến khi xem xong mới thản nhiên gật đầu, lúc này toàn thân Hoa Lạc mới thả lỏng, suýt nữa lại vì vậy mà bật khóc lên.
Thạch Duyên Tiên đối với hắn thập phần nghiêm khắc, ngay cả ánh mắt dư thừa cũng không từng lưu luyến ở trên người hắn, mỗi người đều nghĩ đến hắn ngủ cùng Thạch Duyên Tiên một chỗ, kỳ thật Thạch Duyên Tiên ngay cả chạm cũng không chạm hắn, cũng dĩ vãng hoàn toàn không giống nhau.
Hắn ngủ ở trong phòng Thạch Duyên Tiên, tiện thể xử lý luôn sinh hoạt hằng ngày của Thạch Duyên Tiên. Ngày hôm đó, tôi tớ đem quần áo sạch sẽ của Thạch Duyên Tiên đưa tới, hắn vừa vặn không có việc gì làm, liền đem quần áo của Thạch Duyên Tiên gấp lại ngay ngắn, bỏ vào trong tủ.
Trong đó có một bộ quần áo màu xanh mà Thạch Duyên Tiên thường mặc, hắn gấp ngay ngắn cũng không bỏ vào tủ, mà cầm lấy bộ quấn áo đó đặt ở chóp mũi hít hít một cách yêu thích không buông, nhớ lại hương vị của Thạch Duyên Tiên, hương vị làm cho lòng hắn say mê mê muội, hắn đã rất lâu, rất lâu chưa từng cùng Thạch Duyên Tiên ….
Hoa Lạc không khỏi đỏ mặt lên, hạ thân lại có cảm giác tê dại, hắn không rõ vì sao Thạch Duyên Tiên không muốn chạm hắn, rõ ràng mỗi ngày đều ngủ chung một phòng, chỉ cách nhau một tấm bình phong mà thôi.
Mấy tháng qua, Thạch Duyên Tiên đối với hắn tuy rằng nghiêm khắc, nhưng mà mỗi khi hắn có tiến bộ thì Thạch Duyên Tiên sẽ lộ ra tươi cười vui mừng, mặc dù tươi cười tuấn lãng kia chỉ chợt loé qua, cũng đủ làm cho tâm của hắn ấm áp lên.
Nghĩ vậy, hạ thân của hắn bắt đầu có phản ứng, hắn đưa tay run rẩy chạm xuống, phát hiện đã đứng thẳng lên sừng sửng. Hoa Lạc nhẹ nhàng cắn môi dưới, đưa một bàn tay mò ra phía sau khẽ chạm vào tiểu huyệt bị Thạch Duyên Tiên xỏ xuyên qua vô số lần.
Dưới thân một trận tê dại ngứa ngáy không chịu nổi, trên mặt Hoa Lạc đỏ ửng, vội vàng thu tay lại, trái tim thẳng thắn nhảy loạn. Hắn cảm thấy thẹn vì hành động vừa rồi của mình, hắn thế nhưng nghĩ về Thạch Duyên Tiên liền có cảm giác.
« Ta, ta đang làm cái gì vậy? »
Hắn có chút chán ghét bản thân, nhưng rồi lại đem quần áo của Thạch Duyên Tiên đặt ở trên gò má mình mà yêu thích xoa tới xoa lui, cảm giác hạ thân không chỉ không có biến mất, trái lại càng thêm mãnh liệt, càng cương cứng lên thêm.
Hai gò má hắn lửa nóng, ngửi hương vị trên áo của Thạch Duyên Tiên, tựa như Thạch Duyên Tiên đang ở ngay bên người hắn, tay hắn dần dần di chuyển đi xuống, bất chấp đây là giường của Thạch Duyên Tiên, liền vén áo quần lên bắt đầu tự an ủi, hắn nhẹ giọng rên rỉ, nhớ đến đêm hôm đó hắn từng ở trên chiếc giường rộng lớn này, giúp Thạch Duyên Tiên làm nhiều chuyện cảm thấy thẹn.
Hiện tại nhớ tới màn sắc tình kia tựa như một liều thúc giục tình, làm cho huyệt khẩu phía sau không ngừng co rút lại, hắn không nhịn được mà nhắm mắt lại đưa tay xỏ xuyên vào huyệt khẩu đói khát đó.
Mở nhẹ cửa ra, Thạch Duyên Tiên bước vào, hắn vừa mở mắt liền nhìn thấy Thạch Duyên Tiên, lập tức xấu hổ đến thần tình đỏ bừng, chạy nhanh sửa sang lại vạt áo, nhưng trong tay vẫn còn ôm lấy bộ quần áo của Thạch Duyên Tiên dán ở trên gò má của mình, hắn bật khóc lên vì cảm thấy quá xấu hổ.
Bây giờ Thạch Duyên Tiên đã biết, biết hắn ở trên giường của y, ôm lấy quần áo của y làm chút chuyện nhận không ra người, y nhất định sẽ xem thường hắn.
Hoa Lạc kéo quần chạy nhanh về giường ở thư phòng, ghé vào trên giường khóc nức nở, lộ ra khuôn mặt đỏ bừng như muốn sung huyết. Đột nhiên, một bàn tay to vỗ nhè nhẹ lên trên lưng của hắn, giúp hắn thuận khí vì hắn khóc đến thở không được
Hoa Lạc khóc đến khàn tiếng, nói : « Ngươi … ngươi đừng quản ta, ta, ta … từ sau khi làm nam sủng của ngươi, thì việc gì cũng không bình thường, thật kỳ quái, thật kỳ quái, ngửi quần áo của ngươi cũng có thể … cũng có thể như vậy. »
Thạch Duyên Tiên ôm lấy vai hắn, hắn khóc sưng cả hai mắt, lẩm bẩm một mình trong thật đáng yêu: « Ngươi xem thường ta đi, nhất định muốn nói ta chỉ là mệnh nam sủng, mới có thể ngửi quần áo của ngươi cũng có thể phóng đãng vô sỉ như vậy, tự mình làm lấy loại việc này. »
Thạch Duyên Tiên nâng cằm của hắn lên, đặt lên môi hắn một nụ hôn, sau đó cắn cắn lên đôi môi của hắn, hắn từ chối vài cái, cuồi cùng vẫn để cho Thạch Duyên Tiên tận tình tàn sát bừa bãi trong khoang miệng của hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.