Hoa Lạc nín khóc, mỉm cười, rốt cuộc hiểu được vì sao thời gian đó Thạch Duyên Tiên đối với hắn nghiêm khắc cùng lãnh đạm, chính là vì quá yêu cùng trách nhiệm, y phải cố kiềm hãm lấy mình.
« Ngươi nhẫn như thế không vất vả sao ? »
« Cho nên khi thấy ngươi ở trên giường ta, ôm quần áo của ta, thực gọi người sắc trì hồn tiêu, còn nghĩ rằng đó chỉ là mộng ! »
Y nhắc tới chuyện mắc cỡ chết người kia, làm cho Hoa Lạc xấu hổ, cố ý loạn đánh vào sau lưng Thạch Duyên Tiên mấy cái, Thạch Duyên Tiên vẫn đang rờ mò mông của hắn, liền bay qua thân mình hắn, cố ý dùng góc độ không đồng tiến vào, làm cho hắn không khỏi hút sâu một hơi, phun ra một loạt tiếng rên rỉ.
« Đừng … Đừng như vậy. »
« Chịu không nổi sao ? »
Thạch Duyên Tiên miệng cười tà ghé sát vào trước mặt hắn, Hoa Lạc loạn đánh lên người y một trận, lại bị Thạch Duyên Tiên thừa dịp xuyên vào ‘khe hở’ mãnh liệt, thân thể hắn truyền đến một trận rung động, vì vừa rồi hoan ái quá độ, nam tính của hắn rốt cuộc không thể bắn ra bất cứ thứ gì nữa, lại chảy ra thuỷ dịch.
« Ngươi đây người xấu, vừa sắc lang lại vừa hư hỏng. »
« Ở trên người ngươi, có thể không sắc lang không hư hỏng sao ? »
Y đáp trả vô cùng hạ lưu, làm cho Hoa Lạc mở miệng thì thào thoá mạ, lại bị Thạch Duyên Tiên lấy nụ hôn giam cầm lại những lời thì tháo đó, tiếng mắng bị hắn nuốt trở lại trong bụng, đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-diem-vo-song/2326378/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.