Edit: Yue
Beta: Cy
Từ sớm tinh mơ, Nhậm Diệc đã qua ngó Cung Ứng Huyền nhiều lần.
Nhậm Diệc là một người làm việc và nghỉ ngơi vô cùng có quy luật, còn Cung Ứng Huyền nếu không phải thức đêm làm việc thì lúc nào cũng có thói quen dậy sớm tập luyện. Mà tối hôm qua, thực sự bọn họ đã vô cùng khắc chế, ít nhất là so với dĩ vãng, chỉ có thể coi như là màn dạo đầu, thế mà Cung Ứng Huyền đã ngủ thẳng tới hơn 10 giờ rồi vẫn chưa tỉnh.
Nhậm Diệc có chút lo lắng, gọi điện cho tiến sĩ Bàng Bối.
Tiến sĩ Bàng Bối suy tư hồi lâu: "Thôi miên sâu đúng là sẽ khá lao lực, dễ gây mệt mỏi. Nhưng xét đến thể năng của Ứng Huyền thì cũng đâu đến nỗi mệt tới mức ngủ li bì như vậy nhỉ."
"Hay là có liên quan tới thuốc thả lỏng cơ bắp đó ạ?"
"Không phải đâu, thuốc kia chỉ là để cậu ấy không có khí lực gì thôi, tôi sợ trong lúc thôi miên cậu ấy sẽ kích động, tự làm mình bị thương."
Nhậm Diệc cảm giác mình đã bắt được trọng điểm, "Không khí lực? Tác dụng của thuốc là bao lâu ạ?"
"Chừng bốn, năm tiếng gì đó."
"..."
"Sao thế?" Tiến sĩ Bàng Bối hỏi, "Hôm qua cậu ấy không ưa vận động lắm à? Có chút "xìu" phải không? Tôi dùng liều lượng ít, cũng không phải hoàn toàn không thể cử động, chỉ là sẽ khá vất vả."
Nhậm Diệc cảm giác mồ hôi lấm tấm trên trán, thầm nghĩ "xìu" chỗ nào cơ? Chẳng thấy "xìu" chỗ nào luôn! "Vậy... Vậy hẳn là không sao rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-diem-nhung-trang-ngon-lua-quan-phuc/1356313/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.