Edit: Yue
Beta: Cy
Nhậm Diệc rửa mặt, lại súc miệng thêm nhiều lần nữa mới rửa sạch hết bọt chữa cháy trong miệng và mũi.
Bọt chữa cháy có độc tính thấp, ăn phải một chút cũng không sao, nhưng anh vẫn khó chịu như thể bị trúng độc, có gì đó nghẹn ứ ở cổ họng, nuốt không được mà nhả cũng không xong, ngột ngạt đến mức khiến anh đau đầu.
Hai tay anh chống xuống bồn rửa, nhìn gương mặt ướt sũng trong gương kia, từng sợi tóc mềm oặt dán vào hai gò má, cũng ủ rũ bơ phờ hệt chủ nhân của nó.
Tóc dài cả rồi, nên cắt thôi.
Nhậm Diệc nghĩ thầm.
Dường như đã rất lâu chưa soi gương hẳn hoi, lúc này anh với phát hiện vẻ ngoài của mình có chút thay đổi.
Câu đầu tiên mà cha nói với anh, kiểu gì cũng sẽ là "Tại sao con lại gầy thế", anh đã nghĩ kỹ phải giải thích thế nào rồi, lại không ngờ cha không những không hỏi, thậm chí còn không nhớ rõ anh là ai.
Cha anh bị bệnh đã mấy năm, cũng không phải anh chưa từng chuẩn bị tinh thần cho việc mất kiểm soát, nhưng lần nào gặp vẫn khổ sở lần ấy, chưa từng có ngoại lệ.
Trong gương xuất hiện hiện một người khác, cũng nhìn Nhậm Diệc ở trong gương.
Cung Ứng Huyền lo âu nhìn anh, cũng đưa cho anh một chai nước suối: "Đỡ hơn chút nào chưa, có muốn đi bệnh viện rửa ruột không?"
"Không nghiêm trọng thế đâu." Nhậm Diệc nhận lấy nước, uống một ngụm, "Cha tôi đâu rồi?"
"Ông ấy không sao, bác sĩ đã cho ông ấy uống chút thuốc an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-diem-nhung-trang-ngon-lua-quan-phuc/1356302/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.