Nhậm Diệc không thể xuất cảnh nhưng vẫn có thể chỉ đạo các chiến sĩ huấn luyện như cũ. Bởi vậy sau ngày trở về trung đội, anh lập tức dậy thật sớm, muốn trở lại nếp sống quen thuộc và quy củ kia.
Chẳng qua buổi thể dục buổi sáng mới qua được một nửa, chuông cảnh báo đã vang lên.
Âm thanh kia khiến toàn thân Nhậm Diệc phấn chấn đến từng lỗ chân lông, nhưng trong khoảnh khắc anh định chạy về gara theo bản năng, lại nhớ mình còn đang bị đình chức. Nghĩ đến đây, lòng anh khó tránh khỏi chút mất mát.
Trung đội đã trống vắng một nửa, Nhậm Diệc lại càng hăng say huấn luyện những người còn lại, đến giờ ăn cơm thì ai nấy đều không ngừng than thở.
Buổi chiều tự do hoạt động, Nhậm Diệc gọi một cuộc cho cha anh trước, sau đó chơi game một chút, mỏi mắt, nên ra sân sau làm việc trong vườn rau của bọn họ, kiểu gì cũng không để mình nhàn rỗi chút nào.
Đương nhiên anh cũng chưa quên lời căn dặn của bác sĩ, không làm việc quá sức.
Nhậm Diệc xới đất, còn Phượng Hoàng với Diểu Diểu chơi đùa ở một bên. Có ánh nắng ngày xuân sưởi ấm khiến trái tim người ta cũng trở nên ấm áp dễ chịu và thư thái, không muốn suy nghĩ gì cả, chỉ là hưởng thụ thời khắc này.
Ấy vậy mà không bao lâu sau, một chiến sĩ nhỏ lại chạy tới: "Nhậm đội, tiến sĩ Cung tới rồi."
Nhậm Diệc cũng không lấy làm ngạc nhiên, chỉ tiếc nuối sự bình an rất đỗi ngắn ngủi này, anh hời hợt nói: "Cậu bảo cậu ta anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-diem-nhung-trang-ngon-lua-quan-phuc/1356299/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.