Lên xe, Nhậm Diệc ngồi phía sau Bạch Xích Thành.
Bạch Xích Thành nghiêng đầu nhìn Nhậm Diệc một chút, xem ra hắn ta còn gầy gò và hốc hác hơn cả lần trước, một đôi mắt đen kịt, không nhìn ra là tâm trạng gì.
Nhậm Diệc không tự chủ mà ngả người ra sau. Không phải anh sợ tên này, mà là căm ghét. Thần thái của tên Bạch Xích Thành này, hình dung thế nào nhỉ, cứ như một đầm lầy âm u đầy tử khí, cố gắng mở rộng địa bàn của chính mình và kéo theo tất cả những sinh vật sống ở xung quanh.
Khưu Ngôn vừa toan nói gì đó, Bạch Xích Thành đã mở miệng trước. Hắn ta bảo Cung Ứng Huyền: "Hoàng Diễm chỉ cho mày đi một mình thôi mà."
Cung Ứng Huyền nói: "Mày lo cho nó, hay tự lo cho mình?"
Bạch Xích Thành lạnh nhạt nói: "Tao lo cho mày ấy, nhỡ mày mà chết thì tao cũng không sống nổi."
"Anh thấy Hoàng Diễm sẽ giết mình sao?" Khưu Ngôn hỏi.
Bạch Xích Thành không hề trả lời câu hỏi này, hiển nhiên là ngầm thừa nhận.
Khưu Ngôn thay đổi câu hỏi: "Anh sợ chết không?"
"Có ai không sợ chết à?" Bạch Xích Thành hỏi ngược lại.
"Tôi thấy anh đâu có sợ." Khưu Ngôn lạnh lùng nhìn chằm chằm sau gáy Bạch Xích Thành, "Một người mà ngay cả vợ con mình cũng giết, sinh mệnh đối với anh mà nói thì rẻ mạt đến mức không đáng để nhắc tới. Làm nhiều điều ác như vậy, hẳn là anh phải sợ chết chứ."
"Tôi không sợ chết, nhưng tôi cũng không muốn chết."
Nhậm Diệc hừ nhẹ một tiếng: "Tao còn tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-diem-nhung-trang-ngon-lua-quan-phuc/1356286/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.