Nhậm Diệc đỗ lại ở bãi đậu xe xong thì hồi lâu vẫn không xuống xe, thay vào đó anh hạ cửa xe xuống, đốt một điếu thuốc rồi chầm chậm hút.
Trên đường trở về, anh vẫn nhiều lần ngẫm nghĩ lại lời của Trịnh Bồi, càng nghĩ lại càng khó chịu.
Để chứng thực thì thật ra rất đơn giản, chỉ cần lên hỏi Cung Ứng Huyền một chút là được, vấn đề then chốt là anh sẽ nhận được một đáp án thế nào đây?
Ngay cả khi Trịnh Bồi không nói với anh những điều đó, anh cũng mơ hồ cảm giác được Cung Ứng Huyền vẫn có gì đó giấu mình. Anh biết ai cũng có nỗi lo âu và khó xử riêng, không phải ai cũng chia sẻ mọi chuyện được cho người khác, nhưng nếu chuyện Trương Văn là thật, anh cũng khó có thể nguôi ngoai.
Giả sử Cung Ứng Huyền đã biết Trương Văn có vấn đề từ lâu, vậy tại sao lại không nói với anh? Nếu vạch trần được người này sớm một chút, vụ án tiểu khu An Gia sẽ không bị phán là tai nạn ngay từ đầu, anh cũng không phải gặp bão táp từ dư luận lớn đến vậy, làm liên lụy đến toàn bộ trung đội, thậm chí cả trung đoàn cũng vì anh mà chịu ảnh hưởng trái chiều. Đương nhiên anh cũng không biết tuyến thời gian cụ thể, biết đâu khi Cung Ứng Huyền phát hiện ra chuyện này thì dư luận đã mất kiểm soát rồi.
Chẳng qua, sau khi Cung Ứng Huyền biết mà cung cấp thông tin này cho tổ điều tra của trung đoàn, kết quả điều tra của anh cũng có thể khác đi hơn nửa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-diem-nhung-trang-ngon-lua-quan-phuc/1356283/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.