Nhậm Diệc nắm xốc cổ áo Cung Ứng Huyền lên, hung dữ nói: "Chưa đỡ, sắp chết rồi, em muốn anh khỏe nhanh một chút, thì con mẹ nó, đừng làm anh sợ như vậy nữa!" Cung Ứng Huyền bao một tay lên tay Nhậm Diệc, vuốt ve ngón tay của anh: "Nhậm Diệc, bình tĩnh chút nào." Nhậm Diệc hít sâu, sau đó buông lỏng tay ra, xoay người muốn tìm chốt mở. "Đừng mở, phòng này hôm nay không có bác sĩ trực ban đâu." "Hiểu rõ vậy à, em ngồi xổm ở đây bao lâu rồi?" "Hôm nay em theo dõi anh đó." Cung Ứng Huyền bổ sung, "Từ lúc anh xuất viện đã bắt đầu theo dõi anh." Nhậm Diệc dùng sức lau mặt một cái, trái tim hoảng hốt dần dần khôi phục bình tĩnh, anh trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Tại sao lúc sau em lại đi cùng Bạch Diễm, tại sao lại thành ra bị truy nã, em có biết bị truy nã có nghĩa là gì không?!" Cung Ứng Huyền cúi đầu, khẽ nói với giọng mệt mỏi: "... Anh cho em ngủ một tiếng đã được không?" "Cái gì?" "Mấy ngày nay gần như em chẳng ngủ được, em không tìm thấy chỗ nào sạch sẽ, cũng không có gối của em. Bây giờ luồng tư duy của em hỗn loạn lắm." Cung Ứng Huyền vòng tay ôm lấy thắt lưng Nhậm Diệc, ngả đầu lên vai anh, "Được ôm anh, đối với em cũng là được ngủ rồi." Nhậm Diệc lập tức mềm lòng đến mức rối ren: "Em theo anh về nhà trước đã." "Không được, trên điện thoại của anh có nghe lén, trên xe lại có định vị, tất cả những gì thuộc về anh khẳng định là bị giám sát cả rồi." Nhậm Diệc nhíu mày: "Em chắc không?" "Chắc, phương pháp này sao em lại không biết được chứ. Mà cũng may anh không bị theo dõi, bọn họ có thể cảm nhận được tính cảnh giác cao của anh, sợ đánh rắn động cỏ, hoặc là sợ nếu có người theo dõi thì em sẽ không tới tìm anh." "Ý em là, bọn họ biết em sẽ đến tìm anh sao?" "Đương nhiên, không chỉ có anh, mà tất cả những ai có quan hệ mật thiết với em cũng bị giám sát." "Vậy, vậy phải làm sao đây? Em đến tìm anh chẳng phải là nguy hiểm lắm sao." "Không sao đâu, bọn họ không bắt được em. Anh có chỗ nào an toàn để ẩn náu mà người ta không thể tưởng tượng được không?" Nhậm Diệc nghĩ ngợi: "Có một nơi, nhưng mà... Quên đi, cứ đến đó đi." "Nơi nào?" "Anh có một người bạn thân đi nước ngoài định cư, đến mùa đông thì cha mẹ cậu ta cũng sang đó, qua thanh minh mới trở về. Anh biết mật mã nhà bọn họ, từ nhỏ đến lớn cậu ta dùng mật mã gì cũng là sinh nhật đảo lại." "Tốt." Cung Ứng Huyền nói, "Lát anh lấy điện thoại đi, hai ta đừng nói chuyện." "Vậy định vị trên xe thì tính sao giờ?" "Em sẽ dỡ xuống." Cung Ứng Huyền lấy điện thoại ra đưa cho Nhậm Diệc, dùng khẩu hình để nói chữ "Đi". Hai người rời khỏi viện dưỡng lão, tới bãi đậu xe. Nhờ có bóng đêm che chắn, Cung Ứng Huyền ngồi xổm trên mặt đất, mò mẫm quanh xe một vòng, quả nhiên đã tìm ra thiết bị định vị. Hắn ném cái hộp màu đen kia vào thùng rác. Nhìn thiết bị định vị kia, Nhậm Diệc mới có cảm nhận chân thực mình bị cảnh sát theo dõi. Anh cũng không biết mình đang dính vào trường hợp kiểu gì, chỉ biết là từ khoảnh khắc bọn họ bị Tử Diễm để mắt đến, anh không tài nào tiếp tục sống một cách yên ổn được nữa. Hai người lên xe, ánh sáng trong xe rõ hơn của vừa rồi rất nhiều. Nhậm Diệc nhìn Cung Ứng Huyền đang diện một bộ trang phục vô cùng giản dị và thoải mái, đội mũ lưỡi trai, rồi lại nhìn sang hai gò má gầy gò và đôi mắt thâm quầng của hắn, thoạt nhìn thì đúng là một khuôn mặt khuyết thiếu nghỉ ngơi trầm trọng. Nhậm Diệc đau lòng, vươn tay sờ lên mặt Cung Ứng Huyền. Cung Ứng Huyền nương theo, dụi mặt vào lòng bàn tay anh, nhẹ nhàng cọ cọ, dường như tranh thủ được an ổn trong giây lát, cơ bắp toàn thân đều được thả lỏng. Suốt chặng đường đi không ai nói năng gì, nhưng tới lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, hai người cùng thông qua ánh mắt hoặc tiếp xúc thân thể nho nhỏ để cảm nhận sự tồn tại của đối phương, nhằm xoa dịu đáy lòng đầy lo âu và sợ hãi của mình. Khi đã tới nhà bạn, Nhậm Diệc thuận lợi mở cửa phòng ra, một thứ mùi do lâu không có người ở ập tới, anh đi mở cửa sổ để thông khí. Cung Ứng Huyền lại tiến hành xử lý cách ly cho điện thoại của Nhậm Diệc xong mới thở dài ra một hơi. "Anh đi quét qua phòng ngủ, em uống ngụm nước trước đi, ngó xem trong phòng bếp có gì ăn được không." Nhậm Diệc lấy chăn đệm sạch sẽ từ trong tủ ra, trải gọn giường, lại đơn giản quét tước một chút. Kết quả vừa quay đầu lại đã thấy Cung Ứng Huyền không biết đã xuất hiện ở sau anh từ lúc nào, ngay ngắn dựa vào khung cửa, lẳng lặng nhìn anh. "Em tìm được gì ăn không?" Cung Ứng Huyền lắc đầu. "Để lát anh đi mua cho em." Hắn lại lắc đầu: "Em chỉ muốn ngủ một giấc." Nhậm Diệc bất đắc dĩ dang rộng vòng tay: "Đến đây." Cung Ứng Huyền ba bước thành hai bước, với một khát vọng và sự khẩn trương để đuổi theo ánh mặt trời, hắn ôm lấy Nhậm Diệc, hai người song song ngã xuống giường. Nhậm Diệc vòng tay ôm lấy Cung Ứng Huyền, khe khẽ vuốt ve lưng hắn, cũng dịu dàng nói: "Có phải mệt muốn chết rồi không?" "Ừm." Cung Ứng Huyền nói bên tai Nhậm Diệc, "Em sẽ ngủ một tiếng, không, hai tiếng là được, anh đánh thức em nhé." Cung Ứng Huyền dán tai mình lên bờ ngực của Nhậm Diệc, lắng nghe nhịp tim ôn hòa mà lại tràn đầy sức sống kia, cứ như đó là khúc hát ru dịu dàng nhất thế giới. Cơn buồn ngủ như gió quét qua thảo nguyên, đã tới ngay tức thì. Mấy ngày nay hắn không có cách nào đi vào giấc ngủ, ngoại trừ hoàn cảnh thì còn bởi tinh thần khẩn trương cao độ. Chỉ là nay được ôm Nhậm Diệc ngay trong vòng tay mình, có người này ở bên, không có chiếc gối hắn ỷ lại từ nhỏ tới lớn cũng đâu hề gì, môi trường không vệ sinh phù hợp với tiêu chuẩn của hắn cũng chẳng sao cả, thậm chí trên lưng đang gồng gánh biết bao mưu toan lẫn hung hiểm cũng không thành vấn đề. Chỉ có người này là đủ rồi, bọn họ chỉ cần ở cùng một chỗ thôi là đã có thể gây dựng một thành lũy kiên cố. Cung Ứng Huyền nhắm mắt lại, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ say. Nhậm Diệc thật cẩn thận ôm Cung Ứng Huyền, trong đầu hỗn độn không thôi, nhưng điều duy nhất có thể khẳng định là Cung Ứng Huyền vẫn còn sống, vẫn được an toàn. Còn những điều khác, thật ra cũng chẳng quan trọng đến vậy. - --- Cung Ứng Huyền ngủ một giấc này dường như là thẳng tới sáng ngày hôm sau, có thể thấy hắn đã tích tụ ít nhiều mệt mỏi. Khi hắn tỉnh lại, Nhậm Diệc đã không còn ở trên giường nữa. Một hương thơm thoang thoảng của đồ ăn len lỏi vào khe cửa, hắn vừa tới phòng khách thì đã thấy Nhậm Diệc đã chuẩn bị bữa sáng xong xuôi. Nhậm Diệc nhìn hắn: "Đói bụng không?" "Sao lại không gọi em dậy." Cung Ứng Huyền vò đầu, "Đã bảo em ngủ hai tiếng thôi mà." "Nếu không ngủ no giấc, thân thể em còn chịu được sao?" "Điện thoại anh đâu rồi?" "Yên tâm đi, buổi sáng anh ra ngoài mua đồ đã mang theo, chế tạo một chút âm thanh bình thường, bây giờ bọc lại rồi." Cung Ứng Huyền ngồi trên ghế dựa, ngáp một cái: "Đúng là cảm giác được sống lại." "Ăn đi." Nhậm Diệc ngồi ở đối diện hắn, "Ăn nhiều vào, kể cho anh từ đầu đến đuôi xem đã xảy ra chuyện gì." Cung Ứng Huyền rõ ràng khựng lại một chút, sau đó vùi đầu vào ăn. Nhậm Diệc thở dài: "Em đã không ngủ, còn không ăn cả cơm nữa à?" "Ít lắm, bên ngoài toàn đồ bẩn thôi." "Em đó, toàn là tật xấu, khéo bỏ mạng thiên nhai chẳng biết chừng." "Em cũng đâu muốn bỏ mạng thiên nhai." "Vậy em... Quên đi, ăn cơm trước đã." Nhậm Diệc vừa ăn, vừa lén nhìn Cung Ứng Huyền, bữa cơm này bình tĩnh nhưng lập tức sẽ bị đánh vỡ. Anh nóng lòng muốn biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nhưng cũng sợ phải biết. Cơm nước xong, Cung Ứng Huyền thấy ánh mắt Nhậm Diệc, mở miệng hỏi: "Chuyện Trương Văn anh biết không?" "Có, hắn ta là kẻ giả mạo, Trương Văn thật thì chỉ sợ dữ nhiều lành ít thôi." "Mất tích, cũng là thành viên của tà giáo, hoặc đã bị hãm hại." "Thái Cường sao rồi?" "Vẫn đang nằm viện, nhưng vẫn có thể hồi phục tốt." "Nhạc Tân Cốc sao mà chết, tại sao em lại đi cùng Bạch Diễm, tại sao cảnh sát lại truy nã em?" Nhậm Diệc hỏi liền một hơi. "Ngày đó, Bạch Xích Thành kể cho em, Trương Văn là người do bọn chúng cài vào khoa điều tra hỏa hoạn, chuyên môn tìm cơ hội để xuyên tạc báo cáo điều tra, tận lực che đậy chứng cứ phạm tội phóng hỏa của thành viên tổ chức." "Hắn ta xuyên tạc thế nào? Báo cáo khoa điều tra hỏa hoạn điều đã được mã hóa điện tử, nhân viên nội bộ có thể tìm đọc chứ không thể sửa đổi mà." "Nếu là trước khi báo cáo hình thành thì sao? Ví dụ như vụ án ở TTTM Văn Huy, rồi vụ ở tiểu khu An Gia. Trương Văn với Phương Chi Nhứ hợp tác để tiêu hủy chứng cứ, khiến chúng ta phán đoán sai lầm thời gian nổi lửa, đến bây giờ vẫn chưa bắt được hung thủ. Vụ ở tiểu khu An Gia cũng vậy, phóng hỏa mà bị phán là vụ cháy, nếu không phải nhân viên bên công ty bảo hiểm có tinh thần trọng nghĩa bí mật báo cho cảnh sát, vụ án này cũng có thể bị che đậy rồi." Nhậm Diệc trầm giọng nói: "Tất cả các vụ án qua tay Trương Văn đã được qua phúc thẩm rồi mà." "Còn một trường hợp nữa là vẫn có thể xuyên tạc sau khi báo cáo hình thành, thế thì phải có hồ sơ cũ trước khi file điện tử được tạo." Nhậm Diệc hít sâu một hơi: "Những người mới vào khoa điều tra hỏa hoạn đều được giao nhiệm vụ đi sửa sang hồ sơ với kho vật chứng, chẳng qua bên trong đều bị theo dõi." "Có nhiều cách để vượt ải giám sát lắm mà." "Cho nên, hồ sơ và vật chứng của vụ án nhà em đều bị xuyên tạc rồi à?" Cung Ứng Huyền gật đầu: "Bạch Xích Thành bảo em vậy đấy. Hắn ta bắt em tắt máy nghe trộm đi, sau đó bảo mình có hồ sơ gốc, nếu em giúp tẩu thoát thì hắn ta sẽ đưa cho em." "Vậy mà em đồng ý?" Nhậm Diệc bất giác cất cao giọng, "Anh không tin em không có biện pháp lý tưởng, kiểu gì cũng không phải khiến bản thân lưu lạc vào hoàn cảnh này." "Mới đầu em có đồng ý đâu, em vẫn nghi ngờ lời của hắn ta, định sau khi bắt thì từ từ thẩm vấn. Nhưng mà..." "Đã có chuyện gì xảy ra?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]