"Khoảng thời gian trống từ hai giờ mười đến hai giờ mười lăm phút là lúc các cậu từ sảnh lớn quay lại tầng ba lần nữa để tìm Bạch Xích Thành, trong khoảng thời gian này máy nghe trộm không nghe được bất kỳ tiếng động nào, hẳn là tiến sĩ Cung đã tắt máy nghe trộm, cậu còn nhớ rõ nội dung nói chuyện của các cậu không?"
"Tôi đã nói rồi, chúng tôi không nói chuyện gì cả, chỉ là đang dự đoán xem Bạch Xích Thành sẽ nói về chuyện gì và khách ở phòng 1206 có thể bị giấu ở đâu." Nhậm Diệc co mình lại trên ghế, trên khuôn mặt toàn là nét uể oải, tái nhợt bất thường, mà rõ ràng còn có địch ý với người đang nói chuyện với mình.
Trước đây anh chưa bao giờ có địch ý với cảnh sát, bởi anh biết hết cảnh sát ở phân cục Hồng Võ, đồng thời vẫn luôn hợp tác, mà bây giờ vị cảnh sát tên Trịnh Bồi đang điều tra tên họ của anh này lại không phải người ở phân cục, mà là bên tổng cục điều tới. Từ lúc ngồi xuống, ông ta đã dùng thái độ thẩm vấn tội phạm để hỏi cung anh, lạnh lẽo, nghiêm khắc, sắc bén, khơi mào lửa giận của anh.
Song đây cũng không phải nguyên nhân khiến anh giấu diếm cuộc trò chuyện giữa mình và Cung Ứng Huyền, mà là bởi anh không thể nào tin tưởng người ngồi trước mắt này.
Lúc này anh vẫn còn đang trong bệnh viện, mặc dù anh đã nhiều lần nhập viện, đây mới là lần đầu tiên sau khi tỉnh lại đã có cảnh sát ngồi chờ anh.
Anh lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-diem-nhung-trang-ngon-lua-quan-phuc/1356278/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.