Nhậm Diệc ngồi ở ghế sau, ho khan hồi lâu, mấy lần tài xế quay lại muốn bắt chuyện với anh mà cũng không chen lời vào được. 
Chờ mãi đến lúc Nhậm Diệc ho xong, tài xế mới hỏi: "Anh đẹp trai ơi, anh mới ra viện à? Tình trạng anh thế này mà bác sĩ không giữ lại nằm viện sao?" 
"Hết giường rồi." 
Tài xế tỏ vẻ đã hiểu, sau đó lại hỏi với vẻ hơi lo lắng: "Anh theo dõi làm gì vậy, không phạm pháp chứ?" 
"Tôi là cảnh sát." 
Tài xế trợn tròn mắt, ánh mắt lóe lên sự phấn khởi: "Phía trước là phần tử tội phạm à? Ngài cứ yên tâm, trừ khi nó mọc cánh, không thì tôi sẽ không để mất dấu đâu." 
Nhậm Diệc cười: "Để xem bác tài thế nào." 
Trên đường, Nhậm Diệc vừa nhìn chằm chằm chiếc xe phía trước, vừa soạn một tin nhắn cho Cung Ứng Huyền: Anh đụng phải ba của Phi Lan ở bệnh viện, ông ta nhận được một tin nhắn ám hiệu đã đi ngay rồi. Anh thấy khả nghi quá, đang theo dõi ông ta đây, bây giờ đang đi về phía đông của đại lộ Mẫn Huệ. 
Mười mấy phút sau, Cung Ứng Huyền mới gọi lại. Nhậm Diệc còn chưa kịp mở miệng, Cung Ứng Huyền đã nổi giận đùng đùng, nói: "Nhậm Diệc, anh chán sống rồi phải không! Anh mới ở viện được có mấy ngày đã chạy đi, quay lại ngay cho em!" 
Nhậm Diệc trấn an hắn: "Em đừng nóng, bây giờ anh chỉ ngồi xe xem ông ta đi đâu thôi, có làm gì đâu, ở bệnh viện anh cũng chỉ ngồi không mà." 
"Vớ vẩn, chức năng phổi của anh bị 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-diem-nhung-trang-ngon-lua-quan-phuc/1356272/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.