*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Cung Ứng Huyền bình phục tâm tình, Nhậm Diệc không nhịn được trêu hắn: "Tôi phát hiện cậu còn rất mít ướt nha."
Cung Ứng Huyền lầm bầm: "Vớ vẩn, sao lại thế được."
Nhậm Diệc mỉm cười: "Không còn sớm nữa, về thôi."
Cung Ứng Huyền cứ chốc chốc lại liếc nhìn Nhậm Diệc, bất động, cũng không nói năng gì.
"Đi thôi."
"Chúng ta đã làm hòa chưa?" Cung Ứng Huyền nhỏ giọng hỏi.
Nhậm Diệc hơi do dự, lại có phần lúng túng "Ừ" một tiếng.
Cung Ứng Huyền áp tay lên mặt Nhậm Diệc, kìm nén nhịp thở của mình: "Vậy tôi có thể hôn anh không?"
Không chờ Nhậm Diệc trả lời, tay Cung Ứng Huyền đã luồn ra sau, bắt lấy gáy Nhậm Diệc, đồng thời rướn người về phía trước. Hắn kéo anh lại gần hơn, mạnh mẽ hôn lên đôi môi khiến mình nhung nhớ đêm ngày kia.
Trái tim Nhậm Diệc đập loạn, anh bị nụ hôn có chút thô bạo mà rất đỗi nồng nàn tha thiết này làm cho choáng váng. Qua nụ hôn ấy, điều bọn họ trao cho nhau là sự dịu dàng không chút phòng bị, là hơi thở đẹp đẽ chỉ bung nở vì đối phương, và còn cả khát vọng khó lòng kìm nén vẫn luôn chực trào.
Bọn họ càng hôn càng động tình, thở dốc cũng thêm nặng nề. Giữa sự thân mật dường như không chừa lại khoảng cách kia, não bộ thiếu oxy đã đoạt đi lý trí của bọn họ, để bản năng làm chủ, khiến hai người chỉ muốn xích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-diem-nhung-trang-ngon-lua-quan-phuc/1356257/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.