Nhậm Diệc xoay người muốn đi vào, Cung Ứng Huyền lại chặn vai anh: "Đừng vội, trước tiên chúng ta chấn chỉnh dòng suy nghĩ của anh một chút đã. Anh thử nhớ lại xem, trong lúc nói chuyện với nó, anh có cảm giác gì."
"Cảm giác gì?" Nhậm Diệc liếc mắt, "Tức giận thôi, còn có thể là cảm giác gì nữa."
"Ngoài ra thì sao?"
Nhậm Diệc tỉnh táo suy nghĩ một chút: "Có lúc, tôi cảm giác nó cố tình nói kiểu chọc giận tôi."
"Đúng vậy, nó muốn thu hút sự chú ý của anh. Lúc nó đối mặt với chúng tôi thì biểu hiện không giống với trước mặt anh. Tuy cũng rất khiến người ta tức giận, nhưng ở trước mặt chúng tôi, nó lại biểu hiện xem thường, tùy tiện, qua loa, hời hợt đối với việc mình làm, ỷ vào tuổi tác lẫn gia cảnh của mình, không hề lo lắng bị trách phạt chút nào. Nhưng ở trước mặt anh lại không thế, nó muốn thể hiện bản thân."
Nhậm Diệc nhớ lại cuộc đối thoại của anh và Phương Chi Nhứ, hình như đúng là có cảm giác như vậy.
Khưu Ngôn nói: "Nó sùng bái anh, quan tâm anh, muốn anh tán thành quan điểm của nó. Bởi vậy, nó không ngừng biểu đạt quan điểm của chính mình, đồng thời thăm dò phản ứng của anh. Ví dụ, nó nhắc tới đội trưởng Tôn, đó chính là cố ý, nó muốn thăm dò điểm mấu chốt của anh."
"Có ý gì? Rốt cuộc nó muốn làm gì?" Nhậm Diệc buồn bực vò tóc, "Tôi không cảm giác nó thật sự sùng bái mình, cô không nghe nó nói sao, nó cảm thấy tất cả những gì lính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-diem-nhung-trang-ngon-lua-quan-phuc/1356251/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.