Sau khi ngày nghỉ đầu tiên của năm mới kết thúc, Nhậm Diệc đã nhận được điện thoại của Khưu Ngôn, bảo rằng vụ án có tiến triển, cần anh đến phân cục trợ giúp điều tra.
Nhậm Diệc trầm ngâm trong điện thoại một hồi, không trả lời trực tiếp, trái lại bất ngờ hỏi: "Cô cũng biết nhỉ."
Khưu Ngôn ngẩn người, không nói gì.
Nhậm Diệc tiếp lời: "Cô cũng hoài nghi cha tôi, đúng không."
Khưu Ngôn ngập ngừng: "Xin lỗi, đội trưởng Nhậm, tôi chỉ thực hiện chức trách của mình. Nhưng chuyện Ứng Huyền làm với lão đội trưởng thì tôi cũng không được biết, đúng là nó sai rồi."
"Vậy sau khi thôi miên, cha tôi đã được loại trừ khỏi diện tình nghi chưa?" Nhậm Diệc vẫn chưa hỏi Cung Ứng Huyền vấn đề này, bởi mỗi khi đề cập đến nó, anh đều sẽ nổi xung lên. Anh không muốn phải nghe đáp án mình không muốn nghe từ chính miệng Cung Ứng Huyền, ngay cả khi hắn không mảy may nghi ngờ cha mình, anh cũng biết thôi miên không thể coi như chứng cứ được.
"Nhìn từ kết quả thôi miên, lão đội trưởng không có bất cứ hành vi bất thường nào." Khưu Ngôn thành khẩn nói, "Xét trên phương diện tình cảm, tôi cũng không tin lão đội trưởng thuộc diện tình nghi, nhưng tôi là cảnh sát, lúc nào cũng phải xác thực từng manh mối một. Cung Ứng Huyền cũng thế, chỉ là em ấy đã dùng sai cách."
Nhậm Diệc lãnh đạm nói: "Sao mới đầu không nói với tôi?"
Khưu Ngôn cười khổ: "Chẳng biết mở miệng thế nào nữa, đau lòng quá. Ý định của chúng tôi là, cứ bí mật điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-diem-nhung-trang-ngon-lua-quan-phuc/1356249/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.