Thực tế đã chứng minh, cường độ huấn luyện của Nghiêm Giác quả thật nghiêm khắc hơn bọn họ kha khá. Nhưng vì mặt mũi, không ai dám kêu mệt, chẳng qua sau khi tập thể dục sáng sớm xong, Cao Cách lén nói với Nhậm Diệc, kiên quyết không được cho Nghiêm Giác nhúng tay vào nữa.
Buổi chiều, Nhậm Diệc đưa Nghiêm Giác đến khu vực quản lý của bọn họ dạo một chút. Buổi tối cơm nước xong xuôi, Khúc Dương Ba lại tổ chức xem phim trong phòng giải trí.
Sau khi xem phim xong, các chiến sĩ đều đi ngủ. Vào lúc Nhậm Diệc đang khoan khoái vươn vai, Khúc Dương Ba đi tới bên cạnh anh, thấp giọng nói: "Tứ Hỏa, nên viết báo cáo rồi."
Nhậm Diệc hơi sững người. Báo cáo Khúc Dương Ba nói, tất nhiên là báo cáo tổng hợp xuất cảnh ở TTTM Văn Huy, đây là một báo cáo thông thường, ngoài ra còn có một phần bất thường khác, đó là khi có một chiến sĩ hy sinh, anh dưới tư cách là cấp trên có nhiệm vụ phải viết bản tường trình và kiểm điểm cặn kẽ.
Anh vẫn luôn không chịu viết, nhưng cũng không nhây mãi được.
Khúc Dương Ba thấy sắc mặt anh không tốt lắm, khẽ thở dài: "Tôi cũng không muốn thúc giục cậu, nhưng..."
"Không sao, tôi biết rồi, tối nay tôi sẽ viết."
Nghiêm Giác đi tới: "Để tôi giúp cậu đi, tôi giúp cậu chỉnh sửa tài liệu, cậu có thể viết nhanh hơn."
"Phiền lắm." Nhậm Diệc mỉm cười: "Như vậy tôi lại nợ anh mấy bữa cơm."
Nghiêm Giác cười nói: "Thiếu nợ thì cứ từ từ mà trả." Anh ta nhìn Nhậm Diệc, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-diem-nhung-trang-ngon-lua-quan-phuc/1356244/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.