Ở trên đường, Cung Ứng Huyền không nhịn được hỏi: "Ban nãy tiến sĩ nói gì với anh vậy?"
Nhậm Diệc cười trêu: "Nói hồi nhỏ cậu đáng yêu đến mức nào."
Cung Ứng Huyền giả bộ tức giận: "Nói vào đề đi."
"Sao nào? Cậu có gì ngại để tôi biết à?"
"... Đâu có."
"Yên tâm đi, không nói chuyện gì quan trọng đâu, tiến sĩ chỉ nói là, tôi có trợ giúp đối với việc khôi phục của cậu thôi." Trong lòng Nhậm Diệc lại thấp thỏm, nhưng đành vậy, cũng không tiết lộ ra ngoài mặt được. Anh có thể hiểu được mong muốn bảo vệ Cung Ứng Huyền của Khưu Ngôn lẫn tiến sĩ Bàng Bối, dù gì bọn họ mới là những người đã từng chứng kiến tình trạng tệ hại nhất của Cung Ứng Huyền, cũng đã đồng hành cùng hắn trong suốt chặng đường.
Điều này cũng khiến Nhậm Diệc cảm thấy rất nặng nề, anh trước sau gì cũng nghi ngờ mình đã làm rất nhiều việc sai trái, có thể ngay cả chuyện tự ý thích Cung Ứng Huyền này cũng là sai. Chưa nói đến mối quan hệ giữa bọn họ hiện giờ, biết rõ là sai nhưng vẫn không thể ngăn được sự cám dỗ của dục vọng, không thể không khiến người ta phiền muộn về tương lai.
Cung Ứng Huyền im lặng trong giây lát, nói: "Có một việc anh phải giúp tôi."
"Cái gì?"
"Thôi miên sâu."
Nhậm Diệc quay đầu nhìn Cung Ứng Huyền: "Tiến sĩ đã từ chối rồi."
"Nhưng tôi không bỏ cuộc đâu." Cung Ứng Huyền đưa mắt về phía trước, ánh mắt bình tĩnh nhưng lại không gợn sóng, "Thôi miên sâu thực sự có thể khiến người ta tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-diem-nhung-trang-ngon-lua-quan-phuc/1356230/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.