Nghe xong miêu tả của Cung Ứng Huyền, tiến sĩ Bàng Bối cúi đầu nhìn tư liệu trong tay: "Là chiếc mặt nạ này." Đó là ảnh chụp màn hình từ video của Tử Diễm, rõ ràng là độ phân giải cực kỳ cao. Chiếc mặt nạ hình chim này có màu xám đậm, có một số đặc điểm được phóng đại một cách có chủ đích. Ví dụ là một cái mỏ cực kì khổng lồ và nổi bật, hai viền mắt vừa lớn vừa tròn, song lại không có lông, nhìn toàn thể có vẻ siêu thực quái dị, không dựa trên nguyên mẫu từ bất cứ con chim thật nào. Cung Ứng Huyền nói: "Chúng tôi đã điều tra chiếc mặt nạ này rồi, trên thị trường không có sản phẩm tương tự, cũng không tìm ra ở bất cứ sản phẩm sáng tạo nghệ thuật nào, là một hình tượng độc nhất vô nhị." "Từ video thì có thể nhìn ra là vật liệu gì không?" "Thạch cao, máy in 3D làm được." "Cũng là mô hình tự chế tác." "Đúng." Cung Ứng Huyền nói, "Nhưng hồi đó cũng chưa có máy in 3D, nếu muốn làm vật như vậy thì phải đến nhà xưởng chế tạo mô hình, tốn rất nhiều tiền để chế tạo, đây cũng là một trong nguyên nhân tôi hoài nghi tính chân thực của chiếc mặt nạ." "Còn chạm khắc thủ công thì sao?" Nhậm Diệc hỏi. "Đương nhiên có thể, chỉ là, ý nghĩa là gì chứ." Cung Ứng Huyền nói, "Nếu như chỉ mỗi là để che mặt, thì cứ việc mua đại một chiếc trong cửa hàng là được, tốn nhiều công sức để chế tạo một mặt nạ kiểu vậy làm gì, trừ khi nó có ý nghĩa tượng trưng vô cùng quan trọng, như của tổ chức chẳng hạn." "Nhưng các cậu cũng không tìm được hình tượng tương tự trên mạng mà." Tiến sĩ Bàng Bối suy tư, "Đây không phù hợp với tâm lý cuồng phóng hỏa. Cuồng phóng hỏa ở trên thực tế là bức bách và bất mãn, chỉ có thể phô bày sức mạnh của người có tâm lý nhu nhược thông qua việc phóng hỏa. Nếu như chiếc mặt nạ này thật sự quan trọng như vậy, ròng rã trong suốt 19 năm qua, nhất định sẽ có kẻ không nhịn được mà trưng nó ra, một là để khoe khoang kiệt tác của mình, hoặc là để được đồng loại công nhận." Cung Ứng Huyền gật đầu: "Tôi cũng cho là vậy, thế nên tôi càng nghi tính xác thực của nó. Đổi góc độ suy nghĩ, nếu như chiếc mặt nạ này chỉ được Tử Diễm làm ra tạm thời, mọi chuyện ngược lại sẽ càng dễ giải thích hơn." "Bởi vậy, cậu cho rằng là chiếc mặt nạ năm xưa không phải cái này, mà là do Tử Diễm sắp đặt ám chỉ tâm lý, để nó kết hợp với cái trong ký ức của mình." "Không phải trong ký ức, mà là trí tưởng tượng." Cung Ứng Huyền nhíu mày, "Trên thực tế, tôi chưa từng nhớ lại vẻ ngoài cụ thể của chiếc mặt nạ này." "Đúng, năm đó lúc cậu đề cập chuyện mặt nạ với tôi, tôi cũng đã dẫn dắt cậu trong một khoảng thời gian rất lâu, nhưng cậu vẫn không miêu tả được màu sắc, hình thức, rồi đặc thù của chiếc mặt nạ đó, chỉ biết nó là một chiếc mặt nạ hình chim. Vì lúc đó cậu mới chừng mười tuổi, mà đoạn ký ức này xảy ra hồi sáu tuổi, tôi đã từng đặt câu hỏi về tính đúng đắn của nó." "Tôi biết, bác đã nói với tôi rồi." "Nhưng cậu lại khăng khăng mình từng gặp một chiếc mặt nạ như thế, vậy nên tôi mới làm thôi miên sâu cho cậu, để cậu trở về hiện trường chứng thực điểm này, chỉ là vẫn không tả được ngoại hình của mặt nạ." Vẻ mặt Cung Ứng Huyền toát lên sự nghi ngờ: "Tôi cũng không biết tại sao nữa." Nhậm Diệc nhìn tấm hình kia, cảm giác như vật này có vẻ giống thứ gì đó, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra rốt cuộc nó là gì. "Đây là chuyện rất bình thường, năm đó cậu đã chịu đả kích vô cùng lớn, so với những khuyết thiếu khác trong ký ức, mỗi chiếc mặt nạ chỉ từng thấy một lần sẽ không nhớ là quá bình thường." Tiến sĩ Bàng Bối đăm chiêu nói, "Tôi vẫn chưa từng coi chiếc mặt nạ như một trọng điểm trong quá trình trị liệu của cậu, hơn nữa nhiều lần quay trở lại hiện trường cũng không được, nếu không phải cậu cứ yêu cầu, tôi sẽ không đồng ý mấy lần thôi miên kia." "Mấy lần thôi miên kia rất cần thiết, giúp tôi nhớ lại nhiều thứ rồi." Tiến sĩ Bàng Bối thở dài: "Nhưng mà nguy hiểm lắm, vô cùng nguy hiểm." Dường như Cung Ứng Huyền không để câu "Nguy hiểm" này vào tai: "Thế nên tôi nghĩ..." "Không được." Tiến sĩ Bàng Bối lập tức nhìn thấu ý định của hắn, kiên quyết từ chối, "Tôi đã nói trong điện thoại rồi, nếu như cậu còn đòi làm thôi miên sâu, tôi sẽ không trở lại nữa." Nhậm Diệc sửng sốt nhìn sang Cung Ứng Huyền. Cung Ứng Huyền nặng nề nói: "Tiến sĩ, đã đến thời khắc quan trọng nhất của vụ án rồi. Trong thời gian nửa năm này, tôi đã tìm được rất nhiều manh mối, bây giờ trở về, nhất định tôi sẽ còn thu hoạch được nhiều hơn cả trước đây." "Tôi đã từng làm thôi miên sâu ba lần cho cậu rồi. Lần thứ nhất thất bại, lần thứ hai và ba đều là tôi kéo cậu trở về từ bờ vực của sự sụp đổ, sau đó cậu mất rất lâu mới có thể khôi phục. Từ sau khi làm cảnh sát, ý thức độc lập và tính cảnh giác của cậu càng mạnh hơn, tiềm thức của cậu sẽ chống lại người ngoài. Thêm nữa là bây giờ cậu đang cần sự thành khẩn, tôi lo trong lúc thôi miên sẽ xảy ra chuyện khó khống chế được, tôi không thể liều như vậy." Cung Ứng Huyền nghiêm mặt nói: "Ngay cả có nguy hiểm, tôi nhất định phải thử một lần, bắt được Tử Diễm cũng không chỉ là vì cá nhân tôi, hắn vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được ngày nào, tính mạng và tài sản của vô số người sẽ bị chịu uy hiếp ngày đó." Nhậm Diệc khuyên nhủ: "Ứng Huyền, cậu nên nghe tiến sĩ. Tôi cảm thấy cậu quá sốt ruột rồi, đây cũng không phải là biện pháp duy nhất, dạo này không phải các cậu cũng có tiến triển sao." Cung Ứng Huyền nhìn Nhậm Diệc đầy sâu lắng: "Tôi không thể không sốt ruột." Sở dĩ trong danh sách tất cả những người bị đe dọa đến tính mạng, Nhậm Diệc xếp ngay ở đầu. Tiến sĩ Bàng Bối nghiêm túc nói: "Ứng Huyền, tôi hiểu được tâm tình của cậu. Nhưng tôi là bác sĩ của cậu đấy, vừa phải chịu trách nhiệm với sự an toàn của cậu, vừa phải tuân thủ lương tâm nghề nghiệp của bác sĩ, hiện giờ tôi không thể đáp ứng yêu cầu này được. Đưa cậu trở lại hiện trường tai nạn là một phương pháp cực đoan, nhỡ mà tôi thất bại, cậu sẽ bị xé toạc trong ký ức đau đớn và tuyệt vọng, công sức điều trị của mấy năm qua của tôi sẽ trở thành công cốc." Cung Ứng Huyền trầm mặt cúi đầu. Tiến sĩ Bàng Bối động viên hắn: "Đội trưởng Nhậm nói đúng, đây không phải cách duy nhất. Tôi sẽ ở lại đây một thời gian ngắn, giao lưu về học thuật, sau đó sẽ trợ giúp cậu trong phương diện khác." Cung Ứng Huyền miễn cưỡng gật đầu. "Tôi nghĩ chúng ta nên quay lại chuyện chiếc mặt nạ này thôi." Tiến sĩ Bàng Bối nhìn bức ảnh mặt nạ, "Chiếc mặt nạ rất kỳ quái, cứ như... Một con cú mèo mắt to, lại có cái mỏ lớn như chim Hồng Hoàng*, theo như tôi biết, làm gì có loài chim nào giống như thế này." "Tôi thấy như kiểu tranh graffiti đường phố vậy." Nhậm Diệc nói, "Mọi người không cảm thấy sao? Tôi thì thấy nó giống một thứ gì đó tôi từng thấy. Phong cách này rất hiện đại và thời thượng, không giống thẩm mỹ 19 năm trước của Trung Quốc tí nào." "Đúng vậy, rất trẻ trung, với cả có..." Tiến sĩ Bàng Bối suy nghĩ hồi lâu mới tìm được từ thích hợp để hình dung, "Phong cách công nghiệp." Nhậm Diệc nói: "Giả sử chiếc mặt nạ này là do Tử Diễm làm, cũng không phải cái mà cậu từng thế, nhỡ mà vậy, Tử Diễm rốt cuộc có phải người trong cuộc năm đó không?" Cung Ứng Huyền trầm ngâm. Nhậm Diệc nói: "Tôi có một trực giác đó là Tử Diễm. Tuy chỉ là trực giác..." Anh nhìn Cung Ứng Huyền, ánh mắt bộc trực, "Tôi tuyệt đối không phải nói vậy chỉ để an ủi cậu, tôi thực sự cảm giác như thế, những câu của Tử Diễm trong video kia khiến tôi cảm giác hắn ta vẫn còn nhiều điều chưa nói hơn." "Tôi hiểu mà." Cung Ứng Huyền nói, "Sau khi chuyên gia tâm lý tội phạm của chúng tôi phân tích video thì cũng cho rằng hắn không hề có chút cắn rứt lương tâm hay e dè gì khi khơi lại chuyện năm đó, chứng tỏ hắn rất tự tin về bản thân. Tôi cũng nghiêng về suy nghĩ hắn là người trong cuộc, song tôi vẫn cho rằng chiếc mặt nạ này là giả." Tiến sĩ Bàng Bối phân tích: "Lúc cậu nhìn thấy mặt nạ đã bị dọa ngay, cho rằng mặt nạ là thật, bởi vì Tử Diễm sáng tạo ra một bầu không khí mang cho cậu tâm lý ám chỉ mãnh liệt. Sau khi bầu không khí ấy biến mất, suy nghĩ lý trí đã làm cậu sinh nghi. Đây là một quá trình tâm lý rất logic, hơn nữa tính chân thực rất cao, vì chiếc mặt nạ này vẫn không thể đánh lừa cậu sau tình huống có nhiều tầng ám chỉ tâm lý, vậy khá chắc nó là giả." Cung Ứng Huyền day ấn đường: "Cơ mà, nhỡ đây chỉ là một tâm lý nổi loạn của tôi thì sao?" "Ý cậu là, nhiều tầng ám chỉ. Bởi vì nội tâm của cậu kháng cự nên dù chuyện mặt nạ có thể là thật, cậu cũng phải tự ám chỉ là giả, chỉ vì hoài nghi tính hợp lý của nó." Cung Ứng Huyền bất lực "Ừm" một tiếng: "Hiện giờ tôi nghi nhất trí nhớ của mình, bởi chúng vốn là không hoàn chỉnh." Nhậm Diệc nghe đến mức căng cả đầu lên. "Đúng là cậu có lý do nghi ngờ ký ức của mình. Chúng ta đừng nên vội phán xét cái này, bởi vấn đề hiện giờ rất phức tạp, không thể giải quyết được trong một sớm một chiều, có thể tìm đường khác." Tiến sĩ Bàng Bối nói, "Chúng ta đưa ra giả thuyết tiếp đi, Tử Diễm biết chuyện, nhưng không biết đến từng chi tiết. Hắn chỉ cá là lúc đó cậu còn nhỏ, không nhớ mặt nạ trông thế nào, nên dùng cái mặt nạ này để thăm dò cậu. Dù thành công hay thất bại thì hắn cũng chẳng mất gì." "Hắn làm vậy chỉ để tôi loạn sao?" Cung Ứng Huyền cắn răng, "Khoảnh khắc nhìn thấy mặt nạ, đúng là tôi hơi hoảng." "Để cậu loạn với hoảng đó, thì hắn mới càng dễ dàng điều khiển cậu được. Có điều hắn đánh giá thấp năng lực của cậu, cậu vẫn thành công vượt qua khủng hoảng còn gì. Một số chuyện xảy ra sau đó, bao gồm cả kiện hàng lẫn chuyện ở tiệm đồ nướng, tất cả đều chứng minh cơn thịnh nộ của Tử Diễm. Hắn cho rằng cậu làm mình mất mặt, đe dọa đến quyền uy của mình, hơn nữa Bạch Diễm bị truy nã, rồi việc gây nổ tiệm đồ nướng thất bại sẽ khiến hắn tiếp tục tiến hành phạm tội, để trả thù và cứu vãn danh dự của mình." Tiến sĩ Bàng Bối nói, "Tôi đề xuất vào lúc này, các cậu đừng chỉ âm thầm điều tra, hãy dùng phương thức của hắn để gậy ông đập lưng ông." Nhậm Diệc trợn mắt: "Làm sao đánh trả đây?" Tiến sĩ Bàng Bối nheo mắt: "Nếu như các cậu muốn biết ý nghĩa của chiếc mặt nạ này, cứ đăng hẳn nó lên Seraph."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]