Nhịp thở của Cung Ứng Huyền thay đổi, mày kiếm chau lại, thật lâu vẫn không mở miệng.
Thì ra Trần Bội chỉ là nghe lỏm được thông tin không rõ thật giả từ người khác, hắn không khỏi có chút thất vọng, nhưng cũng đã đoán trước rồi. Năm đó Trần Bội cũng chỉ còn là một đứa trẻ, làm sao có liên hệ trực tiếp với vụ án được.
Bất luận thế nào, vẫn tốt hơn là chẳng có gì. Chỉ là những manh mối này đã bị cát bụi phủ đầy mười tám năm, nếu không quét sạch tầng tầng lớp lớp bị niêm phong như thể đào hóa thạch thì sẽ không tài nào tìm ra được.
Khưu Ngôn hỏi: "Còn có gì muốn bổ sung nữa không? Chuyện gì đó, hoặc bất kỳ chi tiết nào, cứ cẩn thận nhớ lại lời Lưu Đại Dũng từng nói, hay cẩn thận nghĩ lại lời của anh với Hồng Diễm chẳng hạn."
Trần Bội lắc đầu: "Tạm thời tôi không nghĩ ra gì nữa."
Cung Ứng Huyền sực nhớ tới gì đó: "Anh vừa mới nói là, năm đó là Lưu Đại Dũng cùng mấy anh em đi trộm xăng. Hắn có từng đề cập đến những người anh em đó của hắn không?"
Trần Bội nghĩ ngợi: "Không có."
Nhậm Diệc mở miệng: "Lúc Lưu Đại Dũng kể chuyện này với anh, đánh giá của hắn thế nào? Hắn cảm giác tên kia chính là kẻ phóng hỏa sao?"
Trần Bội cười giễu cợt: "Hắn chỉ tốt nghiệp đến bậc tiểu học mà tự phong cho mình là thám tử lừng danh, cậu nói xem? Hắn cảm tưởng mình đã phát hiện ra một bí mật lớn lao, ai mà biết hắn có lừa gạt tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-diem-nhung-trang-ngon-lua-quan-phuc/1356198/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.